Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người không tỏ ra bất mãn nữa, tôi lạnh lùng nhìn họ, biết họ không dám tiếp tục làm bừa, tôi gật đầu hài lòng. Đá người dưới chân một phát, nói với người bên cạnh tên này: “Hai người các cậu xử lý xác của Tiểu Quỷ đi”.

Hai người lập tức ngồi dậy đi đến chỗ cái xác, tôi chỉ vào một người trông vừa mắt hơn: “Cậu nói cho tôi biết điều kiện sống của chúng ta. Ví dụ như chúng ta giải quyết vấn đề ăn ở thế nào”.

Người này thành thật giới thiệu cho tôi ngay. Thì ra bề ngoài của nhà máy này là xưởng sản xuất đồ chơi, trong phòng cách đó không xa là ‘phân xưởng làm việc’, trên lầu là nơi ở, tổng cộng có hai mươi cái giường. Hai mươi giường ngủ này là của nhóm cao thủ, cũng là nơi sinh hoạt của nhóm nhỏ do Trương Toàn lãnh đạo, còn hai mươi mấy người anh Phát dẫn theo thì ở căn nhà gỗ đơn sơ được xây ở phía sau nhà máy.Về phần cơm nước, mỗi ngày họ thay phiên nhau ra quán mua, tiền được lấy từ phí sinh hoạt chung. Mỗi lần chạy xong một chuyến hàng, họ sẽ giữ lại một phần tiền, làm tiền chung của mọi người nên gọi là phí sinh hoạt chung.

Lúc không có nhiệm vụ, mọi người làm vài món đồ chơi bán lấy tiền, như vậy nhà máy mới không bị cảnh sát nghi ngờ. Ai muốn đi chơi, chơi cái gì thì tự do, nhưng phải báo cáo.

Không thể không nói, chế độ quản lý của nhóm người này nghe qua cũng rất ra trò. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao ở một nơi như Thủ đô mà lại có nhà máy bỏ hoang trốn kiểm tra, hóa ra nó được bao bọc trong lớp vỏ của nhà máy đồ chơi. Đợi sau khi tôi tìm hiểu xong những chuyện này, cũng đã đến giờ cơm trưa. Tôi kêu người phụ trách đi mua cơm, sau đó tôi và Bào Văn đi vòng khắp nơi, làm quen với môi trường xung quanh.

Ai cũng biết, ở Thủ đô tấc đất tấc vàng. Cho dù nơi đây là ngoại ô hẻo lánh, nhưng chủ đầu tư sao có thể bỏ qua khu đất vàng phát triển này? Tôi thấy cách xưởng đồ chơi một khoảng xa có một công trình chỉ mới xây nền móng, một xe đào đất dính đầy bụi. Khi hỏi tôi mới biết thì ra mảnh đất này đã được một chủ đầu tư nước ngoài mua rồi, chỉ là sau đó người đó đổi ý, đột nhiên không xây nữa, người khác đến mua người kia cũng không đồng ý bán, nghe nói là biết đất Hoa Hạ chúng tôi có giá trị, nên cứ để mảnh đất này ở đây tăng giá.

Nhưng tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng. Tại sao cứ phải mua vị trí này? Có lẽ đã quen với việc bị bao phủ bởi các âm mưu, tôi không muốn bỏ sót một manh mối nhỏ nào cả, chỉ cần nghi ngờ tôi nhất định phải tìm cho ra kết quả, cho nên tôi quyết định bảo cậu tôi điều tra kỹ nơi này.

Tôi đang suy nghĩ, điện thoại của Bào Văn vang lên. Cô ta ấn nút nghe, không bao lâu thì cúp máy, tôi hỏi: “Cấp trên gọi à?”


Bào Văn gật đầu: “Họ giao nhiệm vụ rồi”.

Tôi nhíu mày, không ngờ nhiệm vụ lại đến sớm như vậy. Xem ra kế hoạch của chúng tôi liên tục thất bại, nên khiến cấp trên vội vã muốn gỡ lại một trận.

Tôi hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

“Cấp trên và băng nhóm bên phía Philippines đã thương lượng sẽ chuyển một lô hàng qua đây, nhiệm vụ giao nhận cho anh làm, hơn nữa Hồ Cẩm Tú cũng biết việc này. Đến lúc đó, ông ta nhất định sẽ gọi anh trở về, kêu anh làm nội gián, cung cấp đầu mối để quét sạch đội của chúng ta. Ý của cấp trên là lúc đó anh làm theo lời của chúng, dẫn đến vị trí của chúng ta. Vào lúc ấy, phía ta sẽ có một nhóm khác núp trong tối, trong ứng ngoại hợp, tấn công từ trong ra ngoài gϊếŧ sạch bọn chúng”.

Tôi cau mày: “Nếu như vậy, chẳng phải anh sẽ bại lộ sao?”

Bào Văn cười nói: “Anh yên tâm, cấp trên nói đã tìm xong đường lui cho anh rồi. Anh chỉ cần làm theo mệnh lệnh này là được”.

Tôi gật đầu, Bào Văn hỏi tôi: “Phải rồi, chắc Hồ Cẩm Tú có di động để liên lạc với anh đúng không? Đưa số cho em, họ nói sẽ tìm nhân viên kỹ thuật xác định vị trí của điện thoại này”.

Tôi thờ ơ nói: “Anh không có”.

Bào Văn hơi ngạc nhiên, cô ta lập tức cau mày, tôi nói: “Tin anh đi. Em cũng biết lần trước tổ chức tổn thất rất nặng là vì điện thoại của cấp trên. Anh sợ họ lại tìm được vị trí của anh lần nữa cho nên vừa ra khỏi nhà Hồ Cẩm Tú, anh đã chôn nó xuống gốc cây nhà ông ta. Em cứ nói vậy với cấp trên, có thể kêu họ đi tìm, chỉ là không biết Hồ Cẩm Tú có kêu người đào lên chưa. Đương nhiên, nếu như không tin anh, em cũng có thể lục soát người anh”.
Bào Văn cười kéo cánh tay tôi, dịu dàng đáp: “Chồng à, sao em có thể không tin anh chứ? Em biết rồi, em sẽ báo lại với cấp trên, nhưng anh cũng cẩn thận quá rồi. Nguyên nhân lần trước đối phương dám theo dõi anh là vì chúng ta đã gϊếŧ người của chúng. Bọn chúng có lý do theo dõi mình, ra tay với mình, nhưng hiện giờ chúng ta không có đặt điểm yếu trong tay bọn họ, nên dù có tìm được vị trí của anh thì thế nào? Chúng tìm đến đây, chẳng lẽ muốn dẹp nhà máy đồ chơi của chúng ta hay sao?”

Tôi hờ hững nói: “Vợ nói đúng. Anh bị rắn cắn một lần, sợ bị lại mà thôi. Hơn nữa, nếu như lần này thật sự như em nói, Hồ Cẩm Tú cần anh làm gián điệp, anh cũng có thể chủ động tìm ông ta. Em đừng quên, anh cũng là ‘nằm vùng’ của họ. Anh phải báo cáo với ông ta khi biết được nơi nhận hàng”.
Bào Văn búng ngón tay, cười nói: “Cũng đúng. Nếu đã vậy, mai chồng đi ngay đi”.

Tôi gật đầu, ôm lấy cô ta: “Lần này em đừng đi, dưỡng thương cho tốt”.

Bào Văn lắc đầu, nắm tay tôi thật chặt: “Anh đi đâu em đi đó. So với vết thương trên người anh thì của em có là gì?”

Tôi cố làm ra vẻ hạnh phúc ôm chặt cô ta, trong lòng lại đang tính toán đến lúc phải làm sao để đánh lạc hướng. Có cô ta ở đó, nếu tôi có gì mờ ám e là không cách nào qua mắt cô ta được.

Ăn cơm trưa xong, tôi đi tìm vài người trò chuyện một chút. Những người này đều thuộc đội của anh Phát. Ban đầu, khi bị thương, là tôi băng bó cho họ. Nhưng dù như thế thì thái độ của họ với tôi cũng không thân thiện lắm. Đương nhiên tôi biết, là vì họ cho rằng tôi đã gϊếŧ anh Phát.

Tôi biết được từ cuộc trò chuyện của họ rằng sau khi tôi chạy trốn, vì Trương Toàn không hài lòng hành vi cầm súng chỉa vào hắn ta của họ lúc trước, yêu cầu họ quỳ xuống xin lỗi, còn tuyên bố nếu không xin lỗi sẽ bắt người nhà họ chôn theo. Thậm chí còn nói cho dù có gϊếŧ hết bọn họ, cấp trên cũng sẽ không trách hắn ta, rất nhiều người đều bị hắn dọa. Có thể mọi người không cần mạng, nhưng người nhà là vô tội. Tuy rằng lúc họ đi lên con đường này, về cơ bản thì đã cắt đứt liên lạc với gia đình rồi, nhưng đó là ràng buộc cả đời.
Nhiều người quỳ xuống xin lỗi Trương Toàn, nhưng cũng có người cứng rắn, không muốn quỳ xuống, còn nói không tin hắn ta dám làm chuyện đó. Dẫu sao mọi người đều là anh em, tuy không cùng một đội nhưng cùng dốc sức cho một tổ chức, hắn ta làm như vậy quá mất đạo đức. Ai ngờ được, hắn làm thật. Đêm hôm đó, có mấy cái xác bị đưa vào nhà máy đồ chơi, đều là người nhà của những người kia. Họ căm giận bi thương, muốn liều mạng trả thù nhưng bị bắn chết. Còn những người khác, đối mặt với sự tồn tại điên cuồng mất trí như vậy, ai dám phản kháng?

Cứ thế, dưới sự đàn áp tàn bạo của Trương Toàn, đội của anh Phát trở nên rất ngoan, rất nghe lời, không ai dám cãi Trương Toàn. Nhưng, trong lòng mọi người đều rất hận hắn ta, không riêng gì hắn ta, họ cũng rất ghét đám đi theo hắn ta, vì chúng ỷ vào thực lực mạnh mà luôn bắt nạt họ, chiếm lợi của họ nhưng họ không dám chống lại. Cho nên khi biết Trương Toàn đã chết, tôi sắp thay thế hắn ta, trong lòng mọi người vừa vui vừa giận.
Vui vì cuối cùng Trương Toàn cũng chết rồi, thù của anh em họ báo được rồi. Giận vì Trương Toàn đi rồi, nhưng người đến lại là hung thủ gϊếŧ anh Phát của họ. Chẳng qua là, tuy họ bày tỏ họ không ưa tôi nhưng cũng nói thẳng rằng họ không dám làm gì tôi. Tôi nhìn ra họ ghét tôi đồng thời cũng sợ tôi, thậm chí tôi cảm thấy trong mắt bọn họ, có lẽ tôi còn đáng sợ hơn Trương Toàn.

Tôi nhìn họ, nghiêm túc nói: “Có lẽ mọi người không tin tôi, nhưng sự thật là anh Phát không phải do tôi gϊếŧ, người gϊếŧ là Tiểu Quỷ. Nếu không có anh ấy thì lúc đó người chết là tôi, cho nên đối với tôi anh ấy là ân nhân cứu mạng. Cái chết hôm nay của Tiểu Quỷ, cũng là thế trận gϊếŧ người mà tôi tạo ra để báo thù cho anh ấy. Khi đó tôi không còn cách khác nên mới ném thi thể của anh ấy xuống, tôi xin lỗi mọi người”.
Sau khi nghe tôi nói, những người này hơi sửng sốt. Sau đó có người hỏi: “Những gì anh nói là thật sao?”

Tôi gật đầu: “Là thật. Thật ra, tôi tìm mọi người nói chuyện riêng là vì tôi muốn biết anh Phát được chôn ở đâu, tôi muốn đi viếng anh ấy. Còn nữa, mọi người yên tâm, các cậu là người đi theo anh Phát, sau này tôi sẽ không để bất cứ ai ức hϊếp các cậu. Tôi sẽ thay anh Phát bảo vệ các cậu thật tốt”.

Có lẽ lời nói của tôi rất chân thành, cộng thaêm trước đây tôi băng bó cho họ, họ liếc nhìn nhau, dường như đã thống nhất ý kiến, đó là tin tưởng tôi. Một người trong số họ nói với tôi anh Phát được chôn ở nghĩa trang gần đây. Vì vậy, tối cùng ngày, tôi lấy lý do muốn xây dựng mối quan hệ tốt với các anh em ở đây, đưa Bào Văn về khách sạn trước, sau đó mua đồ cúng đi đến nghĩa trang. Tôi đốt vàng mã cho anh Phát, rót rượu, châm điếu thuốc đặt trước tấm bia của anh ấy, tôi nói: “Anh Phát, tuy thời gian chúng ta quen biết rất ngắn, nhưng tôi sẽ giúp anh báo thù. Anh yên tâm, cho dù là Hình Ái Quốc đó đã chết, tôi cũng nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau, không để cho anh hùng quốc gia gánh tội danh trên lưng chôn vùi dưới đất, chết không nhắm mắt”.
Với tôi mà nói, anh Phát và cha tôi giống nhau, họ chết rất oan uổng, chính vì thế nên tôi mới có chấp niệm rất sâu, muốn thanh minh cho anh ấy, muốn tất cả mọi người biết anh Phát là một quân nhân quang minh lỗi lạc, là anh hùng của đất nước!

Tôi đứng trước mộ anh Phát rất lâu, lúc sắp rời đi, tôi nhìn qua rừng cây bên cây: “Trốn ở đó lâu như vậy, không mệt sao?”


Một bóng người căng thẳng bước ra khỏi rừng cây, tôi xoay mặt qua nhìn người nọ, trông cậu ấy rất bình thường, chỉ có đôi mắt rất sáng. Tôi cảm thấy cậu ấy hơi quen mắt, hình như là một cấp dưới của anh Phát, tôi hỏi: “Cậu là ai? Muốn gì?”


Trong lúc nói chuyện, tôi đã đặt tay lên khẩu súng, tôi không ra tay là vì tôi cảm thấy cậu ấy không có thái độ thù địch với tôi, nhưng ai biết được cảm giác của tôi có sai không.

Người nọ không nói chuyện, nhìn mộ anh Phát thật lâu, sau đó đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi: “Cầu xin anh, hãy minh oan cho bố tôi”.


Tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ người nay lại là con trai của anh Phát!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK