Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nói đến câu này, lau đi nước mắt, hai tay run rẩy châm điếu thuốc, nói: "Chỉ là, cháu rất muốn biết các chú làm thế nào mà lại biết được chi tiết như vậy?"

Theo như những gì tôi được biết, thì cho đến bây giờ mẹ tôi cũng không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra những chuyện gì, nhưng nhóm người này lại đều biết rõ từng chi tiết một.

Người đàn ông thần bí như đang cắn răng trả lời câu hỏi của tôi, ông ấy nói: "Bởi vì lúc đó có một người anh em của chúng tôi cùng đi với bố cậu, khi chúng tôi tìm thì người ấy đã chết rồi, nhưng người ấy có để lại một bức thư tay, trong thư viết rất rõ những gì đã xảy ra. Nếu như cậu không tin, tôi sẽ gửi bức thư đó cho cậu, đó là một bức huyết thư, từng câu từng chữ đều vô cùng đau xót..."

Nghe được câu này, trái tim tôi đột nhiên nhói lên, tôi nói: "Cháu xin lỗi, cháu không có ý nghi ngờ các chú, chỉ là để rửa sạch được oan khuất của bố cháu, cháu phải đảm bảo tất cả những gì cháu biết đều phải là sự thật".

Người đàn ông thần bí nói: "Tôi không trách cậu, được rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, tôi cúp máy đã, cậu không cần phải quan tâm đến Tú Xuân Đao nữa, bởi vì chúng tôi đã tiêu diệt tổ chức này rồi".

Ông ấy nói nhẹ như không, dường như việc tiêu diệt Tú Xuân Đao đối với ông ấy mà nói cũng chỉ đơn giản như việc ăn một quả táo vậy, điều này khiến tôi có chút run sợ, tôi rất muốn hỏi rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người, lợi hại đến mức nào, nhưng cuối cùng tôi cũng không mở miệng, mặc dù tôi rất mong muốn có được sự giúp đỡ của bọn họ, nhưng tôi hiểu rõ, mặc dù bọn họ bảo vệ tôi, nhưng bọn họ có con đường riêng của mình, họ cũng muốn báo thù cho bố tôi, còn tôi, tôi cũng phải đi con đường của tôi, tôi không thể vì muốn có sự giúp đỡ mà hạn chế sự tự do của họ, khiến họ phải làm việc cho mình.

Tôi nói: "Chú, cảm ơn các chú".

Người đàn ông thần bí cúp điện thoại, sau đó, trên màn hình hiện lên một người đàn ông được trang bị đầy đủ vũ trang dùng súng bắn nát chiếc điện thoại đó.

Kết thúc cuộc nói chuyện, tôi thừ người ngồi tựa ở đó, tôi nghĩ đến người bố chưa từng được gặp mặt của mình, nghĩ đến lúc nhìn thấy tấm hình của ông ấy ở chỗ Vương Duy, nghĩ đến gương mặt ưu tú phong độ của ông ấy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nghĩ đến sự cơ trí và sắc bén ẩn sâu trong ánh mắt sáng ngời của ông ấy, nghĩ đến việc ông ấy đã từng lập được công lao hiển hách cho Hoa Hạ, tôi không khỏi cảm thấy kính nể ông ấy, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.

Mấy người Tam gia im lặng nhìn tôi, dùng ánh mắt để cổ vũ cho tôi.

Tôi gạt nước mắt, nói: "Tôi rất vui, cuối cùng tôi cũng có thể nói với những kẻ chửi mắng bố tôi, nói với những người bên trên rằng bố tôi chưa từng phản bội tổ quốc, bố của tôi, ông ấy là anh hùng của quốc gia! Tôi cũng có thể nói với mẹ tôi bà ấy không yêu nhầm người, sự kiên trì bao nhiêu năm qua của bà đều đáng cả".

Nhưng cho dù vậy tôi vẫn rất đau lòng, đau lòng vì người bố ưu tú như vậy của mình đã bị người ta hãm hại, nếu như không phải tại những kẻ đó, tôi vốn dĩ không phải trải qua nhiều khổ nạn như vậy, vốn dĩ sẽ không phải liên lụy đến nhiều người như vậy, bố mẹ nuôi của tôi, em gái đáng thương của tôi đã không phải chết! Giây phút này, tôi cảm thấy tôi như đang bị thù hận đốt cháy, ngọn lửa trong lòng như đang cháy bừng bừng lên.


Không biết có phải do quá tức giận hay không mà tôi cảm thấy càng lúc càng khó chịu.

"Chuyện cũ đã rồi, anh tức giận như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe." ,Tống Giai Âm đột nhiên nói.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cô ấy đang nhìn thẳng vào tôi, trong ánh mắt có sự lo lắng. Ánh mắt này giống như một làn mưa xuân tươi mát tưới lên những đau khổ trong lòng tôi, khiến tâm tình tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, cơ thể cũng không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa, tôi nghĩ đây chính là sức mạnh của tình yêu, nó có thể hủy diệt một con người, cũng có thể cứu chữa một con người.
Tôi nhìn Tống Giai Âm cười nói: "Ừ, anh sẽ chú ý sức khỏe".

Tống Giai Âm không trả lời tôi, mà quay sang nói với Tam gia: "Vân Tam Thiên, anh qua đây giúp tôi một chút".

Tam gia vội đi tới, hỏi: "Tống đại tiểu thư muốn tôi giúp cô gỡ bom sao?"

Tống Giai Âm gật đầu, tôi vội vàng nói: "Đừng, sắp có người tới rồi, chuyện này cứ để chuyên gia làm đi".

Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Em chính là chuyên gia đó đây".

Cô ấy nói xong, đầu tiên là tôi sững sờ, sau đó mới hiểu, Tống Giai Âm khi còn ở trong bộ đội đặc chủng, là giảng viên nghiệp vụ, kiến thức của cô ấy rất rộng, thiết nghĩ những thứ như bom thế này chắc cũng biết ít nhiều, bảo sao ban nãy cô ấy vẫn luôn cúi gằm mặt, cũng chẳng để ý có người đến, nhìn giống như đang nghiên cứu cái gì đó.

Tam gia lập tức gọi điện bảo Triệu Côn Bằng mang kéo đến, còn hỏi Tống Giai Âm có cần cởi trói cho cô ấy không? Cô ấy lắc đầu nói: "Không cần, tôi có thể kéo được mấy sợi dây này.
Tôi không hiểu về bom, chỉ biết dây bom trói trên hai người bọn họ rất dài, trói quanh ghế hai vòng, đoán chừng như có người đặc biệt cố ý chuẩn bị, để đề phòng bản thân không thể ấn được công tắc, lúc Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ lấy bom trên người ra, đụng phải sợi dây, sẽ khởi động quả bom.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy kẻ đó đúng thật sự quá nham hiểm, hắn đã chuẩn bị sẵn việc đàm phán thất bại, thậm chí còn chuẩn bị trước cả tình huống bản thân sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nghĩ rằng cho dù có chết cũng phải lôi chúng tôi cùng theo cùng sao?

Cho dù thế nào thì chuyện này cũng coi như được giải quyết rồi.

Triệu Côn Bằng nhanh chóng mang kéo đến, dưới sự chỉ dẫn của Tống Giai Âm, Tam gia giúp đỡ thực hiện, lúc này, Tôn Nam Bắc nói: "Để tôi, Tam gia, anh đưa anh Danh bọn họ ra ngoài đi".
Tôi nhìn Tôn Nam Bắc, chỉ thấy ánh mắt của anh ấy đầy sự lo âu. Tôi biết, anh ấy nhất định là lo ngộ nhỡ cắt nhầm, thì bom sẽ nổ, đến lúc đó mọi người đều phải chết, cho nên anh ấy mới để kéo sự nguy hiểm này về phía mình.

Tôi nói: "Không cần, tôi tin Giai Âm, cô ấy sẽ không có sai sót đâu".

Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng kỳ thực tôi cũng đang vô cùng lo lắng, dù sao đây cũng là giây phút liên quan đến sống chết, cho dù có tin tưởng cô ấy, tôi cũng vẫn rất hồi hộp lo lắng.

Tống Giai Âm bình thản nhìn tôi một cái, sau đó nhìn Tôn Nam Bắc, nói: "Yên tâm, sẽ không có gì sai sót đâu".

Tôn Nam Bắc gật đầu, không nói gì nữa.

Tam gia dưới sự chỉ dẫn của Tống Giai Âm cuối cùng cũng thận trọng cắt một sợi dây, tất cả mọi người chúng tôi đều nhắm chặt mắt, tôi thậm chí còn nghe được tiếng tim đập thình thịch của mỗi người. Lúc không nghe thấy tiếng bom nổ, Tam gia mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ấy rất căng thẳng.
Tam gia nhanh chóng cởi trói cho Tống Giai Âm, đồng thời hỏi: "Tống đại tiểu thư, không biết bom của Thanh Hồ có giống của cô không?"

Tống Giai Âm gật đầu, cô ấy xoay cổ tay, nói: "Như nhau".

Chú vệ sĩ lúc này dẫn đến một người, người mà chú ấy dẫn đến toàn thân toát lên một luồng sát khí, loại người vừa gặp đã nhìn ra sát khí này vô cùng nguy hiểm, lúc tôi đang tò mò anh ta là ai, thì anh ta đã nhìn tôi gật đầu, nói: "Thiếu gia, lần đầu gặp mặt, chào cậu".

Anh ta lại gọi tôi là thiếu gia, tôi sững người, lập tức nói: "Anh chính là người của tổ chức đó..."

Không đợi tôi nói hết, anh ta gật đầu nói: "Chú ba bảo tôi đến gỡ bom".

Nói rồi, anh ta nhìn bom trên mặt đất một cái rồi nói: "Xem ra có Tống đại tiểu thư ở đây, tôi không có đất dụng võ rồi".

Chú ba mà anh ta vừa nói có lẽ chính là người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại với tôi.
Anh ta nói xong rồi đi về phía Tống Giai Âm, lấy ra một bức thư, thái độ kính trọng đưa cho Tống Giai Âm nói: "Đây là thư chú ba bảo tôi gửi cho Tống đại tiểu thư, nói chính xác thì là gửi cho bố của cô".

Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Đưa cho Trần Danh đi".

Người đó do dự một lúc rồi gật đầu, sau đó quay người đưa đồ cho tôi, tôi lập tức nhận lá thư, nóng lòng mở ra, đập vào mắt là một bức huyết thư đã ố vàng, tôi biết đây chính là lá thư tay năm đó mà chú ba đã nói, nhất thời thấy cay mắt. Hai tay run run mở lá thư ra, đây là lá thư được viết bằng máu, mô tả lại chi tiết bố tôi đã trải qua những chuyện gì, mặc dù tôi đều đã biết rồi, những giấy trắng chữ đỏ trước mắt tôi, tôi vẫn cảm thấy trái tim đau đớn như bị đốt cháy.

Người đó nói: "Xin thiếu gia sau khi xem xong thì đưa lại cho Tống đại tiểu thư".
Anh ta nói xong, cúi người với Tống Giai Âm, nói: "Tống đại tiểu thư, chú ba đã nói rồi, rất cảm kích những hi sinh của cô vì thiếu gia của chúng tôi, chúng tôi tin rằng bức huyết thư này có thể khiến người nhà của cô hiểu được và ủng hộ những quyết định của cô, bởi vì nhà họ tống là một gia tộc xứng đáng được tin tưởng".

Tống Giai Âm vẻ mặt nghiêm trang nói: "Chỉ cần các người tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng".

Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tống Giai Âm, tôi biết đây là lời hứa của cô ấy với chúng tôi, cô ấy sẽ đem bức huyết thư này để xin bố cô ấy ‘cứu giúp’, để giải oan cho bố tôi. Giây phút này, tôi thật sự rất cảm động, tôi cũng biết, cái chết của bố tôi liên đới quá rộng, nhà họ Tống nếu như có chút sơ suất, thì sẽ bị hạ "đàn" ngay, nhưng Tống Giai Âm không hề có chút do dự nào, đây là vì chính nghĩa, cũng là vì tình yêu.
Người đó gật đầu, nói tôi bảo trọng, sau đó quay người rời đi.

Lúc này, Đoàn Thanh Hồ đã được cởi trói rồi, Tống Giai Âm từ từ quay người lại, khoanh tay nhìn Đoàn Thanh Hồ nói: "Cô nhìn thấy chưa? Đã nghe thấy chưa? Kẻ thù mà cô hận không gϊếŧ được là anh hùng quốc gia, là một linh hồn bị oan uổng, khi bố cô tiếp nhận nhiệm vụ, vốn là hành động đã bị che mờ lương tâm, ông ta đã chết rồi, cũng là chết đúng chỗ, không trách được người khác, nếu như cô vẫn không nhìn ra, vẫn muốn báo thù thì tôi không còn gì để nói nữa".

Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy cũng nhìn tôi, nói: "Bố tôi vốn là một sát thủ, tôi vốn cũng không mong đợi ông ấy quang minh vẻ vang gì, nhưng cho dù ông ấy có dơ bẩn thế nào, thì trong lòng tôi ông ấy vẫn luôn là người bố tốt nhất của tôi".
Nghe được câu này, trái tim tôi lạnh lẽo, không phải bởi vì tình yêu của chị ấy dành cho bố mình, mà bởi vì trong lời nói của chị ấy rất rõ ràng cho thấy chị ấy vẫn muốn tiếp tục báo thù.

Tôi không nhịn được mà hỏi: "Bố em cũng đã chết rồi, chị còn muốn tìm ai báo thù?"


Đoàn Thanh Hồ không trả lời tôi, mà đi ra hướng bên ngoài, Tam gia muốn đuổi theo giữ chị ấy lại, tôi hét lên: "Để chị ấy đi. Nếu như đã là kẻ thù, thì phải giữ lại để làm gì?"


Đoàn Thanh Hồ dừng bước, tôi nhìn bóng lưng của chị ấy nói: "Tôi hi vọng chị vĩnh viễn không được hối hận".


"Tôi tuyệt đối không hối hận", Đoàn Thanh Hồ nói rồi từ từ đi xuống dưới lầu, còn người của chúng tôi chạy lên, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chị ấy, nhìn thấy những ký ức trước đây của chúng tôi không ngừng tua lại trong đám đông, cùng với bóng lung của chị ấy dần biến mất.

Lúc này, tôi nghe Tống Giai Âm nói với vệ sĩ của cô ấy: "Dặn dò xuống dưới, hành động".



Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK