Từ điện thoại, tôi có thể tưởng tượng ra bây giờ hắn đang tức tới muốn phun lửa. Trong lòng tôi không khỏi thấy hơi buồn cười. Tôi nghĩ hắn đã nhận được tin, biết Trần Thiên nhận Thẩm Nặc Ngôn là “con nuôi”, biết Trần Thiên đã lập di chúc, để lại phần lớn tài sản cho Thẩm Nặc Ngôn. Giây phút đó, tất cả mọi ảo tưởng của hắn đều hóa thành tro bụi. Giấc mộng xưng bá cả Hàng Châu của hắn vỡ nát, làm sao hắn có thể không nổi điên cho được?
Đương nhiên, tôi nghĩ trừ phẫn nộ ra, chắc chắn hắn còn thấy rất sợ hãi. Phải biết rằng hắn làm những việc này là vì Tống Vân Hải giao cho hắn nhiệm vụ thâu tóm Hàng Châu. Nhưng mà lần này, hắn không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà còn để lộ sơ hở, khiến Thẩm Nặc Ngôn sinh lòng hoài nghi. Tôi đoán Tống Vân Hải chắc chắn là sẽ bị hắn chọc cho tức chết.
Bào Văn không hề biết gì về chuyện này, cô ta nhíu mày không vui nói: “Trần Danh, anh nổi điên cái gì? Không phải chính anh đã đưa nhiệm vụ cho Ngã Lang chúng tôi là gϊếŧ chết Trần Thiên hay sao? Bây giờ anh lại nói thế là có ý gì?”
Trần Danh giả thở mạnh, phỏng chừng là tức lắm. Sau đó, hắn nói hết toàn bộ mọi chuyện ra. Bào Văn nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống. Cô ta nhìn tôi một cái, ánh mắt hơi kỳ lạ. Tôi biết chắc chắn là cô ta lại đang nghi ngờ tôi. Bào Văn nói với Trần Danh giả bây giờ cô ta và tôi sẽ đến đó rồi cúp điện thoại.
Sau khi tắt máy, cô ta nghiêm túc nói: “Chúng ta đi gặp Trần Danh xem sao!”
Tôi chau mày hỏi: “Tại sao anh phải đi gặp hắn? Là hắn sai anh gϊếŧ người, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Còn về những chuyện khác, hình như chẳng liên quan gì đến anh mà nhỉ”.
Thấy tôi tức giận, Bào Văn nhíu mày nói: “Em biết anh ghét Trần Danh, nhưng chuyện này rất quan trọng. Vì anh, chúng ta vẫn nên đi gặp anh ta đi! Hơn nữa đây cũng là ý muốn của bố nuôi”.
Nghe thấy là ý của Tống Vân Hải, tôi nghĩ xem ra lão già kia cũng bắt đầu nghi ngờ tôi. Có lẽ tôi phải nghĩ cho kỹ xem làm sao lừa gạt cho qua cửa.
Tôi nhún vai, nói kiểu không sao cả: “Nếu đã vậy thì anh đành phải đi xem xem, rốt cuộc cái tên Trần Danh kia còn muốn làm loạn thế nào”.
Nói dứt lời, tôi đi ra ngoài, Bào Văn đi theo tôi. Mặc dù cô ta không nói gì nhưng cứ quan sát vẻ mặt của tôi mãi. Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ đó khiến cả người tôi thấy khó chịu.
Lần này, Bào Văn lái xe. Chúng tôi nhanh chóng đến được “căn cứ” của Trần Danh giả, câu lạc bộ Cảnh Minh.
Tôi đã tặng Cảnh Minh cho Đoàn Thanh Hồ. Thấy Trần Danh giả coi nơi này thành địa bàn của mình. thực sự là tôi vừa tức vừa buồn bực, hận không thể lập tức bóp chết hắn. Tôi vừa nghĩ ngợi vừa đi theo Bào Văn vào cửa. Lúc chúng tôi sắp vào trong câu lạc bộ, tôi nghe thấy tiếng reo hò. Những tiếng reo hò này rất nhỏ, hơn nữa chúng không truyền đến từ trong câu lạc bộ, nếu tai không thính, có khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng gì.
Tôi đứng lại tại chỗ, vểnh tai lên. Bảo Văn hỏi tôi làm gì vậy? Tôi hỏi cô ta có nghe thấy tiếng gì không? Bào Văn trả lời: “Tai em không thính như tai anh, nhưng em đoán cái anh nghe thấy là tiếng reo hò của khán giả ở võ đài quyền anh dưới lòng đất đấy”.
Võ đài quyền anh dưới lòng đất? À đúng rồi, tôi vốn cũng từng nghĩ muốn sửa sân chọi chó dưới lòng đất thành võ đài quyền anh với đám Tam gia. Xem ra Trần Danh giả đã mở võ đài quyền anh dưới lòng đất thật rồi. Lúc này, Bào Văn kể cho tôi rằng võ đài dưới lòng đất có mấy võ sĩ rất mạnh, hỏi tôi có muốn so găng với bọn họ chút không. Tôi thấy hứng thú, bảo đợi khi nào có thời gian sẽ đến thử.
Hai chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi vào Cảnh Minh, nhưng trong đầu tôi lại nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là Sơn Bào. Đã rất rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Sơn Bào, nó vẫn khỏe chứ?
Cảnh Minh làm ăn rất tốt. Sau khi đi vào trong, tiếng người nói huyên náo, không ít người áo mũ chỉnh tề đang ngồi bên trong uống loại rượu đắt đỏ, khoác lác nịnh nọt, biểu cảm phấn khích, khiến tôi thầm hâm mộ trong lòng. Không lâu trước kia, tôi cũng từng sống cuộc sống vô tư không buồn lo, muôn màu muôn vẻ như thế, tôi cũng từng đi cùng đám anh em chí cốt đến đây mua say, nói chuyện tán ngẫu, khoe khoang khoác lác, mơ tưởng về tương lai. Nhưng tất cả những thứ đó đều đã thay đổi rồi. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn các bảo an của chỗ này, nhưng chẳng có khuôn mặt nào quen cả...
Trước đây, bảo vệ của nơi này đều là người Thẩm Nặc Ngôn dẫn đến. Mặc dù tôi không tiếp xúc nhiều với những người đó, nhưng cùng từng uống rượu, nói chuyện với họ, tôi nhớ tên của mỗi người bọn họ. Trong lúc tôi “chết”, bọn họ và Tôn Nam Bắc vẫn luôn canh giữ nơi này, chẳng hề từ bỏ. Tình cảm sâu đậm đó khiến tôi rất cảm động. Thế nhưng bây giờ, không hề thấy một ai trong số họ nữa. Họ sống hay chết, tôi cũng không biết, còn đội bảo vệ ở chỗ này đã bị thay hết thành người của Trần Danh giả. Tôi rất muốn biết Tôn Nam Bắc và những người anh em ấy trách tôi hay không?
Tôi hồn vía lên mây, đi cùng Bào Văn xuyên qua đám người, đến một gian phòng trên tầng hai. Chúng tôi chỉ đứng trước cửa cũng có thể nghe thấy tiếng chửi mắng bên trong, Bào Văn mở cửa ra đi vào. Đập vào mắt là cảnh tượng khiến tim tôi thắt lại.
Một người đàn ông nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, mấy người đang đấm đá liên tục lên người anh ấy. Tôi thấy người này đã hấp hối rồi, nhưng đôi mắt vẫn trợn to, vừa không cam lòng vừa buồn bã nhìn Trần Danh giả đang thản nhiên uống trà bên chiếc bàn.
Thấy con người chật vật bất kham, đến bò cũng không bò dậy nổi này, mắt tôi tức khắc đỏ lên. Bởi vì tôi nhận ra anh ấy, anh ấy chính là Tôn Nam Bắc – người anh em tốt của tôi! Dù có ra sao tôi cũng không thể ngờ mình sẽ gặp Tôn Nam Bắc ở đây. Tại sao anh ấy còn chưa đi Hàng Châu? Chẳng lẽ Thẩm Nặc Ngôn chưa kể chuyện Trần Danh giả đã thành người xấu cho anh ấy ư?
Thấy Tôn Nam Bắc đã hấp hối, trong tôi đau như dao cắt. Giờ phút này, tôi thực ra rất muốn mặc kệ tất cả mà xông lên, gϊếŧ sạch những kẻ đang đánh Tôn Nam Bắc! Nhưng tôi không thể!
Từ khi tôi vào phòng, Trần Danh giả vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm. Điều này khiến tôi lập tức hiểu ra một chuyện, đó chính là hắn ta đánh Tôn Nam Bắc ở đây vì muốn kiểm tra tôi, xem tôi rốt cuộc có còn ký ức hay không. Nếu không mất trí nhớ, chắc chắn tôi sẽ tỏ giận dữ hoặc tương tự vậy, thế nên tôi luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Sau khi nhận ra Tôn Nam Bắc, tôi chỉ quay thẳng sang nhìn Trần Danh giả, khó chịu nói: “Anh gọi chúng tôi đến làm gì?”
Thấy tôi chỉ nhìn Tôn Nam Bắc một cái rồi nhanh chóng quay đi, trên mặt Trần Danh giả thoáng hiện lên vẻ ngờ vực. Ngay sau đó, hắn ném mạnh ly trà trong tay xuống bàn, đứng dậy tức giận nói: “Anh còn hỏi tôi? Không có mệnh lệnh của tôi, ai cho phép anh tự ý thực hiện kế hoạch, gϊếŧ chết Trần Thiên?”
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Anh cũng biết là tôi đang thực hiện kế hoạch mà. Nếu tôi đang thực hiện kế hoạch, vậy vì sao nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của anh? Nhiệm vụ của tôi là gϊếŧ chết Trần Thiên, vậy nên chỉ cần gϊếŧ ông ta, tôi đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu anh không muốn tôi gϊếŧ ông ta thì đi mà nói với bố nuôi tôi ấy, bảo rằng anh không muốn Ngã Lang thực hiện nhiệm vụ này. Nhưng anh có từng nói chưa?”
Trần Thiên giả hằm hằm nhìn tôi, tôi tiếp tục nói với giọng lạnh lùng: “Hơn nữa, kể cả không vì thực hiện kế hoạch đi nữa, tôi cũng muốn ông ta chết. Chỉ vì đêm hôm tấn công ông ta, tôi suýt nữa đi bị dồn vào đường cùng. Tính riêng chuyện vợ tôi suýt nữa mất mạng thôi, tôi cũng phải gϊếŧ ông ta rồi”.
So với lý do trước đó, rõ ràng là lý do này có thể giải thích hợp lý hơn cho quyết tâm nhất định phải gϊếŧ Trần Thiên của tôi. Trần Danh giả á khẩu không nói được gì mất một lúc. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn không giận mà ngược lại còn cười, lạnh lùng nói: “Anh đang nói dối, anh gϊếŧ chết Trần Thiên chỉ vì muốn giúp Thẩm Nặc Ngôn leo lên cao hơn thôi!”
“Nực cười! Tôi vốn dĩ không quen cái tên Thẩm Nặc Ngôn gì đó, vì cớ gì mà phải giúp hắn leo lên cao? Tôi thấy anh không chiếm được lợi nên muốn đổ chậu phân lên đầu tôi thì có.” Tôi trầm giọng nói, “Hơn nữa, chẳng phải cái tên Thẩm Nặc Ngôn đó đã phản bội anh à? Biết đâu là do anh ta tiết lộ bí mật anh muốn gϊếŧ Trần Thiên thì sao? Trần Thiên nhất định đã biết mình không thoát được khỏi tay anh nên mới dứt khoát lập di chúc, nghĩ dù cho có chết cũng không thể để anh được lợi. Chuyện này cũng có khả năng mà, phải không?”
Nghe tôi nói vậy, Tôn Nam Bắc nãy giờ vẫn yên lặng dường như nghe thấy tin gì khiến anh tuyệt vọng. Anh ấy gào lên phẫn nộ: “Trần Danh! Làm sao mày có thể nhẫn tâm như vậy? Thẩm Nặc Ngôn và tao trung thành với mày là thế, mày lại coi bọn tao là kẻ phản bội, lẽ nào mày không có tim ư? Mày có xứng đáng với những giọt máu và nước mắt bọn tao đã từng chảy vì mày không? Mẹ nó! Mày là một tên súc sinh!”
Tôn Nam Bắc gào lên đầy căm phẫn, giống như một mũi khoan, khoan tim tôi thủng lỗ chỗ. Tôi nghĩ nếu tôi không đeo kính râm, mọi người đều sẽ nhìn thấy nước mắt trong mắt mình.
Trần Danh giả tức giận quát: “Sao nó vẫn còn có thể nói? Chúng mày đánh cho tao! Đánh mạnh vào, đánh chết thì thôi!”
Hắn nói dứt lời, mấy tên đang đánh Tôn Nam Bắc lại càng mạnh tay hơn. Lúc đó, tôi nhìn thấy có tên trực tiếp nhấc một cái ghế hỏng lên, đi đến đập mạnh vào đầu gối của Tôn Nam Bắc. Một tiếng “rắc”, tôi nghe thấy tiếng xương Tôn Nam Bắc gãy lìa, anh ấy gào lên thảm thiết.
Giây phút đó, tôi thấy mình sắp phát điên rồi. Tôi mặc kệ tất cả xông lên, trực tiếp đá lăn mấy tên kia ra đất. Lúc đánh xong, tôi nghe thấy Trần Danh giả cười lạnh nói: “Ha ha, cuối cùng mày cũng không nhịn được mà ra tay rồi!”
Tôi rút dao găm ra, nhìn vẻ mặt đau đớn của Tôn Nam Bắc, trầm giọng nói: “Trần Danh, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện lòng vòng. Anh muốn tôi gϊếŧ Trần Thiên, tôi không truy hỏi xem anh bất nhân trước hay ông ta bất nghĩa trước. Anh muốn tôi gϊếŧ Vương Vân Tường. Tôi cũng không hỏi anh bị ép đến bước đường cùng, không còn cách nào khác; hay là thèm muốn thế lực của nhà họ Vương, muốn làm tu hú chiếm tổ nên mới dùng thủ đoạn. Thế nhưng tôi không hỏi không có nghĩa là trong lòng tôi không rõ. Hai ngày nay tiếp xúc với anh, tôi cảm nhận sâu sắc được sự tàn nhẫn và vô liêm sỉ của anh. Vậy nên tôi nghĩ cái người Thẩm Nặc Ngôn đó căn bản không hề phản bội anh, cả người này cũng không, đúng chứ? Anh muốn trừ khử bọn họ chỉ vì bọn họ có công lao lớn hơn chủ mà thôi.”
Trần Danh giả nghiến răng nghiến lợi quát: “Mày câm miệng cho tao! Còn nữa, mày khỏi diễn thêm làm gì! Mày ra tay cứu Tôn Nam Bắc, chứng minh mày căn bản không bị mất trí nhớ, mày vốn vẫn nhớ mình là ai!”
“Trần Danh, im miệng!” Bào Văn đột nhiên tức giận la lên.
Còn tôi thì coi như không nghe thấy lời Trần Danh nói, ngồi xổm xuống đâm phập dao găm vào người Tôn Nam Bắc. Ngay lập tức, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Tôi có thể cảm nhận được cơn giận dữ của Trần Danh giả và Bào Văn. Tôi nhìn Tôn Nam Bắc, hiện giờ anh ấy đang sợ hãi nhìn tôi. Tôi nói: “Trần Danh, tôi không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng tôi có thể nhìn ra người anh em tốt trước đây này của anh không làm chuyện gì có lỗi với anh. Nếu đã như vậy, dù có muốn trừ khử anh ấy thì cũng nên dành cho anh ấy sự tôn trọng lớn nhất.”
Tôn Nam Bắc đột nhiên cười đau khổ, từ từ nhắm mắt lại. Tôi nói: “Sự tôn trọng đó chính là gϊếŧ anh ta một cách gọn gàng dứt khoát.”
Tôi từ từ đứng dậy, cố gắng khiến bản thân giữ nguyên thái độ bình tĩnh không cảm xúc, quay mặt lại nói với Bào Văn: “Vợ à, từ rất lâu trước đây anh vẫn luôn muốn hỏi một chuyện, đó chính là rốt cuộc anh là ai? Tại sao em và Trần Danh vẫn luôn nghi ngờ anh, luôn nói với anh những lời mà anh không thể hiểu được? Em có thể nói cho anh, anh thật sự là Nhĩ Hải, là chồng của em sao?”
Sắc mặt Bào Văn tái nhợt, cô ta tức giận trừng Trần Danh giả giống như đang trách hắn lắm miệng. Có lẽ hành động tự tay “gϊếŧ chết” Tôn Nam Bắc của tôi đã hoàn toàn xóa bỏ mối nghi ngờ trong lòng bọn họ, vậy nên Bào Văn mới vô cùng tức giận.
Nhưng tôi, người vừa mới biến bị động thành chủ động một lần nữa, lại không thể vui vẻ lên được chút nào. Bởi vì tôi biết, người anh em của tôi, anh ấy đang đợi tôi tranh thủ từng giây từng phút để cứu mình!