Đọc được tin nhắn này, tôi quả thực nổi điên lên, máu khắp người gần như chảy ngược. Tôi siết chặt nắm đấm phát ra tiếng rắc rắc tựa như tiếng xương Trần Danh giả và Bàng Hữu Quang bị tôi bóp gãy. Lúc đó, cậu tôi lại gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi bình tĩnh, không được xúc động. Nếu động đến Bàng Hữu Quang, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.
Đương nhiên là tôi biết chuyện này, nhưng nếu Bàng Hữu Quang không chết, rất có thể mẹ tôi sẽ lại bị lợi dụng, vậy nên tôi không thể để một mối tai họa như ông ta sống sót được. Ngoài ra, tôi cũng muốn lấy ông ta ra để cảnh cáo Trần Danh giả, cho hắn biết tôi không phải kẻ dễ chọc! Hắn dám bắt nạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để yên.
Tất nhiên cũng giống như cậu tôi nói, tùy tiện hành động sẽ chỉ đánh rắn động cỏ, vậy nên tôi nhất định phải lên kế hoạch rõ ràng cần làm thế nào mới có thể khiến bọn họ không biết mục đích tôi gϊếŧ người là để trả thù cho mẹ tôi.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, trong tai nghe đột nhiên vang lên tiếng Bàng Hữu Quang cố tình nói nhỏ, ông ta hỏi: “Có điều cậu Tống à, đã mấy ngày rồi mà cậu vẫn chưa tìm thấy thằng kia ư? Nếu thằng đó còn sống, vậy thì khá là bất lợi cho chúng ta đấy. Nghe nói bản lĩnh của hắn cực kì lợi hại, số người chết trong tay hắn ngày hôm đó ít nhất cũng phải ba mươi người. Một tên điên có sức chiến đấu như vậy, nếu hắn muốn ám sát chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm.”
Tôi lập tức vểnh tai lên, thầm nghĩ liệu ‘thằng đó’ có phải là chỉ tôi không nhỉ?
Trần Danh giả cười lạnh nói: “Thằng rác rưởi đó đang bị thương nặng lại không có chỗ nào để trốn, bất kể là chúng ta hay người của mấy ông cấp cao ở Bắc Kinh cũng đều đang chăm chăm muốn lấy mạng hắn. Nói gì đến ám sát, tôi nghĩ giờ hắn còn chẳng dám thò đầu ra ấy chứ. Hiện tại hắn chỉ như con chó nhà có tang, sớm muộn gì cũng bị bắt, chú yên tâm đi.”
“Nói vậy là cậu đã xác định hắn không ở trong nhà của Vệ Thanh Phong?”
Vệ Thanh Phong là tên cậu tôi. Tôi khẽ giật mình, lòng nghĩ thì ra hôm nay Trần Danh giả theo ông ngoại đến nhà cậu tôi là vì muốn tìm tôi. Nhưng mà đang yên đang lành, sao hắn lại nghi ngờ cậu tôi, cho rằng cậu giấu tôi đi? Lẽ nào tối hôm đó chúng tôi đã bại lộ rồi?
Lúc bấy giờ, Trần Danh giả nói: “Đương nhiên là xác định, ông cậu kia của tôi hỏi han ân cần, quan tâm tôi lắm. Hơn nữa lúc lão già họ Vệ nhắc đến chuyện chuyển một phần cổ phần trong công ty của ông ta sang tên tôi, ông ta cũng không do dự chút nào, còn nói với tôi ông ta không vợ không con, sau này sẽ để lại tất cả mọi thứ cho tôi. Ông ta cực kì yêu quý tôi, trông không giống đang diễn. Tôi đoán do cấp trên đa nghi quá thôi. Ông ta chỉ là một thương nhân bình thường, chưa từng tham gia vào bất kỳ kế hoạch nào, càng chẳng có khả năng biết được thân phận của tôi.”
Bàng Hữu Quang cười yên tâm nói: “Thực ra tôi cũng thấy cấp trên quá đa nghi. Nếu cậu Tống đã đích thân xác nhận, vậy chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
Nghe đến đây, tôi thở phào một hơi, nghĩ cậu tôi giỏi thật, chỉ dùng vài câu đã đánh lừa được Trần Danh giả.
Sau đó hai người kia còn nói chuyện một lúc nữa, toàn là Bàng Hữu Quang nịnh hót, còn Trần Danh giả thỉnh thoảng cũng đáp lại dăm ba câu. Đến khi Trần Danh giả bảo phải đi, tôi nhanh chóng nấp vào phòng vệ sinh nam, sau đó lặng lẽ nhìn Trần Danh giả vào thang máy. Bàng Hữu Quang tiễn hắn đi rồi quay người ngâm nga hát ca, có vẻ đắc ý đường quan rộng mở đi đến phòng vệ sinh.
Ban đầu tôi định đuổi theo Trần Danh giả nhưng khi trông thấy Bàng Hữu Quang, tôi lập tức thay đổi kế hoạch. Tôi gửi tin nhắn cho cậu, nhờ ông ấy sai người theo dõi Trần Danh giả, sau đó nấp sau vách ngăn của phòng vệ sinh.
Chỉ lát sau, Bàng Hữu Quang đã vào trong. Ông ta đứng tiểu ở bồn tiểu, vừa xả lũ vừa gọi điện thoại. Lúc tôi đi từ sau vách ngăn ra, ông ta không hề để ý đến tôi. Tôi nhanh nhẹn đến chỗ ông ta, ngay khi Bàng Hữu Quang há mồm định hét lên thì lấy súng ra chĩa vào đầu ông ta nói: “Câm miệng.”
Tôi nói không phát ra tiếng, vì đối diện có kính nên Bàng Hữu Quang có thể nhìn thấy khẩu hình của tôi. Ông ta sợ hãi lập tức nuốt tiếng hét sắp phát ra vào bụng. Tôi liếc điện thoại của ông ta, ông ta tức khắc nói với người ở đầu dây bên kia là mình còn có việc nên cúp trước. Sau khi ông ta cúp máy, tôi giằng lấy chiếc điện thoại, nhét vào túi.
Bàng Hữu Quang chưa sợ đến mức phải run rẩy, nói cho cùng dù ông ta có xảo trá đến đâu thì cũng là lính, nếu không phải do tôi xuất hiện quá đột ngột, có khi ông ta còn phản kháng được mấy chiêu. Bàng Hữu Quang hai mắt đăm đăm nhìn tôi đang đeo khẩu trang, một lúc sau mới run giọng hỏi: “Cậu là Nhĩ Hải?”
Tôi nhướn mày, tháo khẩu trang ra. Chắc chắn ông ta đã từng thấy ảnh của tôi nên vừa nhìn thấy mặt tôi đã hít vào một hơi, cực kì sợ sệt nói: “Quả nhiên là cậu.”
Thấy Bàng Hữu Quang vẫn khá bình tĩnh, tôi cười hỏi: “Sao? Ông không sợ? Chẳng phải ông bảo tôi mạnh đến biếи ŧɦái, sợ tôi ám sát ông à?”
Bàng Hữu Quang híp mắt lại nói: “Cậu đặt máy nghe trộm trong phòng chúng tôi?”
Đúng lúc đó bên ngoài có tiếng người nói. Tôi đeo khẩu trang lên, lấy súng chọc vào hông Bàng Hữu Quang, đè thấp giọng nói: “Nếu không muốn chết thì đi theo tôi. Ông nên nhớ tôi là kẻ không còn nơi để đi, nếu ông dám chọc giận tôi, tôi không ngại kéo ông chết chung đâu.”
Bàng Hữu Quang cũng rất biết điều, nói với tôi: “Cậu yên tâm, tôi sẽ hoàn toàn phối hợp với cậu. Cậu đừng kích động!”
Thế là tôi và Bàng Hữu Quang cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh. Sau khi đi ra, tôi nhìn thấy người nước ngoài kia đứng cách đó không xa, hình như đang tìm tôi. Sau khi trông thấy tôi, anh ta hơi kinh ngạc, tôi gật đầu với anh ta, anh ta ngẫm nghĩ rồi đi khỏi. Tôi dẫn Bàng Hữu Quang ra ngoài bằng lối dành cho nhân viên. Sau khi ra ngoài, chúng tôi xuống bãi đậu xe ngầm. Tôi bắt ông ta lấy chìa khóa ra đưa cho mình. Chúng tôi lên xe, Bàng Hữu Quang lái xe, còn tôi thì ngồi đằng sau lấy con dao nhỏ đục một cái lỗ to bằng họng súng trên ghế xe, sau đó nhét họng súng vào, bắt ông ta không được lộn xộn.
Bàng Hữu Quang vội vàng nói: “Tôi không lộn xộn, nhưng mà cậu muốn đi đâu?”
Tôi lạnh nhạt nói: “Kẻ như ông chắc rất thích nuôi gái bên ngoài nhỉ?”
Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy được sắc mặt Bàng Hữu Quang hết sức khó coi. Ông ta không nói gì, chỉ im lặng lái xe, chắc là muốn dẫn tôi tới căn nhà dùng để bao gái của mình.
Tôi vừa cầm điện thoại của mình lên vừa hỏi: “Địa chỉ ông muốn đưa tôi đến là ở đâu?”
Bàng Hữu Quang thành thật trả lời: “Hoa Thái Quốc Tế.”
Hoa Thái Quốc Tế là một khu dân cư khá sang trọng bên Triều Dương. Tôi nghĩ bao gái mà ở nhà xịn vậy, khiến kẻ nghèo kiết xác như tôi chịu sao cho nổi? Tôi hỏi ông ta địa chỉ chính xác rồi lập tức nhắn tin gửi địa chỉ đó cho cậu.
Chúng tôi đi xe hết khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến Hoa Thái Quốc Tế. Sau khi đi thang máy lên nhà Bàng Hữu Quang, tôi nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang cười híp mắt bật dậy khỏi sô pha, thân thiết gọi: “Anh yêu, sao hôm nay anh đột nhiên có thời gian đến đây thế?”
Trông thấy đằng sau Bàng Hữu Quang còn có người, đầu tiên cô ta ngẩn ra, sau đó hơi giật mình nhìn tôi một cái, nháy mắt với tôi rồi hỏi Bàng Hữu Quang tôi là ai. Bàng Hữu Quang bực bội nói: “Được rồi, mau đi pha trà cho bọn anh.”
Ông ta nói rồi còn nhìn người phụ nữ đó một cái. Sau khi để ý thấy cô ta ăn mặc thiếu vải, ông ta lập tức nói như ra lệnh: “Mau đi thay mảnh giẻ rách này ra.”
Chắc là trước giờ người phụ nữ kia rất được cưng chiều nên không sợ Bàng Hữu Quang chút nào. Nghe thấy ông ta nói, cô ta nũng nịu: “Ai da anh yêu, sao anh cổ hủ vậy chứ, chẳng phải anh bảo người ta mặc thế này đẹp lắm hay sao?”
Cô ta vừa nói vừa quay người muốn đi pha trà cho chúng tôi. Có điều ngay khi cô ta xoay người, tôi đã xông lên đánh ngất cô ta. Cũng chính trong tích tắc này, Bàng Hữu Quang phản ứng vô cùng nhạy bén rút súng ra muốn bắn tôi. Tôi nhanh nhẹn nghiêng người một cái, bắt lấy cổ tay ông ta kéo mạnh xuống dưới, chĩa họng súng vào đầu gối ông ta. Bàng Hữu Quang căn bản không kịp thay đổi hành động, thế là trực tiếp bắn một phát súng vào đầu gối của mình. Máu tươi bắn ra, Bàng Hữu Quang đau đớn gào lên. Có điều ông ta vừa mới há miệng ra đã bị tôi đấm thụt cả răng vào bụng. Ông ta đau đớn không thốt ra tiếng, cực kì chật vật nằm đó.
Tôi lấy dao ra, nhanh chóng cắt đứt gân tay của Bàng Hữu Quang. Ông ta che tay lại, khẩu súng trong tay đã rơi xuống đất. Tôi cắt đứt gân tay còn lại của ông ta, sau đó tháo khớp hàm ngăn ông ta phát ra tiếng. Đến giờ phút này, ông ta mới bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, ánh mắt đó tựa như đang nhìn ma quỷ.
Tôi đi đến ngồi trên sô pha, nhàn nhạt nói: “Ông biết không? Vốn dĩ tôi có thể một phát súng bắn chết ông, nhưng tôi không làm vậy, vì làm thế chẳng có ý nghĩa gì. Đối với tôi mà nói, gϊếŧ một người còn lâu mới suиɠ sướиɠ bằng hành hạ người đó. Vậy nên chúng ta chơi tới bên luôn, sao hả?”
Nghe thấy lời tôi nói, mặt Bàng Hữu Quang trắng bệch, dường như đang dùng ánh mắt cầu xin tôi. Ông ta lấy ngón tay chỉ vào miệng mình, xin tôi cho ông ta nói.
Tôi nói: “Ông muốn nói? Được, nhưng ông nên nhớ tôi chỉ cho ông một cơ hội. Nếu ông còn không chịu nghe lời, tôi sẽ không cho ông cơ hội nào nữa đâu.”
Bàng Hữu Quang ra sức gật đầu, thế là tôi nắn khớp hàm lại cho ông ta. Ông ta thấp thỏm sợ hãi nhìn tôi nói: “Tôi không muốn chết, cầu xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Ông hại tôi thê thảm như vậy lại bảo tôi tha cho ông? Hửm? Dựa vào đâu?” Tôi cười lạnh hỏi.
Bàng Hữu Quang vội vàng nói: “Tôi cũng do bị ép bất đắc dĩ mà! Là cậu Tống bắt tôi làm thế, cậu ta nắm thóp chuyện tôi nuôi gái, ép tôi làm việc cho mình. Cậu Tống nói nếu tôi không giúp cậu ta, cậu ra sẽ khiến tôi mất hết tương lai.”
Tôi trầm giọng nói: “Ông cho là tôi sẽ tin chắc? Lũ các người thuộc cùng một tổ chức, hắn không sợ cấp trên biết hay sao mà dám động vào ông?”
Bàng Hữu Quang cuống quýt nói: “Đúng thế, ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, chúng tôi đều làm việc cho cùng một người, cậu ra sẽ không thể đối đãi với tôi như vậy. Tôi hỏi cậu ta lẽ nào không sợ tôi tố cáo cậu ta hay sao? Cậu ta nói mình có nhà họ Vệ chống lưng, tôi lại chẳng phải kẻ không thể thay thế, kể cả cậu ta có phạm chút lỗi nhỏ, tổ chức cũng sẽ không vì chuyện này mà phạt cậu ta, càng sẽ không cứu tôi. Tôi biết những điều cậu ta nói là thật, nên sau đó chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo lời cậu ta.”
Tôi không lên tiếng, Bàng Hữu Quang tưởng tôi không tin ông ta, hốt hoảng nói: “Tôi nói thật mà, nếu tôi có nói dối một câu nào thì sẽ chết không có chỗ chôn.”
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, không hiểu được tại sao mẹ tôi lại tin tưởng một tên rác rưởi kiểu này. Suy nghĩ lại thì có lẽ lúc mẹ tôi quen biết ông ta, ông ta không như thế này, mà về sau mẹ tôi lại không tiếp xúc nhiều với ông ta, cộng thêm ông ta ra vẻ đạo mạo đã quen nên tất nhiên mẹ tôi khó mà nhận ra.
Nghĩ đến đây, tôi càng sôi máu hơn nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài. Tôi hỏi: “Bào Văn có biết chuyện này không?”
Bàng Hữu Quang lắc đầu nói: “Bào Văn là người cậu Tống yêu thương nhất, cậu ta nào dám cho cô ấy biết.”
Tôi nghĩ cũng đúng, nhưng vẫn rất hiếu kỳ Bàng Hữu Quang đã giấu diếm cấp trên bằng cách nào? Khi tôi hỏi câu này, ông ta cho tôi một câu trả lời khiến tôi càng điên tiết hơn, đó là: “Đương nhiên cấp trên biết chuyện này là do cậu Tống động tay động chân. Ban nãy tôi cũng đã nói rồi, cậu Tống đã nói cấp trên căn bản sẽ không vì cậu mà xử lý cậu ta. Bởi vì lần hành động này của cậu Tống đã kéo cả nhà họ Vệ lên cùng một con thuyền, cấp trên vô hình trung có thêm nhà họ Vệ làm đồng minh, vui mừng còn chẳng kịp, làm sao trách tội cậu ta được? Còn cậu... hình như cấp trên có sắp xếp khác.”
Trần Danh giả... hắn đúng thật là có chỗ dựa nên cóc sợ bố con thằng nào!