Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghĩ đến Thẩm Nặc Ngôn có thể gặp nguy hiểm, tôi lập tức không quan tâm bất cứ chuyện gì, tất cả lý trí đều bay hết lên trời xanh, cầm súng lao nhanh ra. Phía sau, Bào Văn cũng nhanh chóng đuổi theo tôi, tôi biết chỉ cần cô ta bám theo tôi, thì tôi sẽ không có cơ hội cứu Thẩm Nặc Ngôn, nếu không sẽ phải để lộ bản thân, đột nhiên trong lòng rối như tơ vò.

Bấy giờ tôi nhìn thấy rừng trúc rậm rạp cách đó không xa, lúc này trong rừng trúc có hình bóng chuyển động theo gió, tầm nhìn mơ hồ, thoáng nhìn dường như có người đang đứng ở trong đó vậy, tôi giơ súng lục lên quyết đoán bắn một phát, quát: "Ai ở đó?"

Phát súng này bắn trúng một hòn đá trong rừng trúc, trên tảng đá bị bắn vỡ ra một mảnh, mảnh đá rơi xuống, lăn thật nhanh trong rừng trúc, giống như có bóng người đang di chuyển, mà mảnh đá đó có khả năng vừa hay rơi đúng vào một con đường nhỏ trong rừng, trên đường đi phát ra những tiếng bịch bịch bịch, nghe cứ như là tiếng bước chân người trong lúc di chuyển không cẩn thận mà dẫm lên những viên đá nhỏ vậy.

Lúc tôi rút súng ra bắn là đã có tính toán, giả vờ như có người bên trong, không ngờ phát súng này bắn ra lại thành công như vậy, quay lại nhìn Bào Văn, cô ta nhìn tôi gật đầu, hiểu ý của tôi, nói: "Anh cẩn thận một chút".

Nói rồi cô ta hướng vào sâu trong rừng trúc đuổi theo.

Vừa tách khỏi Bào Văn, tôi không màng tất cả chạy về phía nhà ăn, lại một tiếng súng nữa vang lên, trái tim tôi đập thình thịch thình thịch, tôi chạy nhanh hơn nữa, lúc này, tôi nhìn thấy một người từ cửa sổ của phòng ăn nhảy ra ngoài, từ âm thanh bước đi loạng choạng không khó để nhìn thấy chân của người đó đã bị thương, bóng dáng của người đó rất thân quen.

Thẩm Nặc Ngôn! Đúng là anh ấy! Không ngờ tên Trần Danh giả kia đã ngấm ngầm chịu đựng lâu như vậy rồi lại chọn ra tay vào lúc này, nghĩ cũng phải, bây giờ những người ở Nam Kinh được tên Trần Danh giả kia đưa đến có lẽ đều là người của hắn, Thẩm Nặc Ngôn là người duy nhất không phải là người của hắn, gϊếŧ Thẩm Nặc Ngôn ở đây, người của hắn căn bản cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó hắn chỉ cần viện cớ không gặp Thẩm Nặc Ngôn, rồi đổ tội này lên người Trần Thiên, một khi Trần Thiên chết, có thể nói là chết không đối chứng, không có chứng cứ, Tôn Nam Bắc bọn họ có thể không tin hắn sao?

Lúc này, một nhóm người từ trong phòng cũng xông ra, nhanh chóng đuổi theo, Thẩm Nặc Ngôn bấy giờ đã bị thương, nếu như bị bọn chúng bắt được, thì chẳng phải là tùy chúng chém gϊếŧ sao? Hơn nữa, năng lực của tên Trần Danh giả kia đến nay tôi vẫn chưa biết, ngộ nhỡ hắn thật sự rất lợi hại, Nặc Ngôn bị đuổi kịp, đoán chừng hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở nơi này rồi.

Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng vòng ra đằng sau nhà ăn, nghe ở bên trong phòng riêng có tiếng người nói, cẩn thận nghe kỹ một chút liền nhận ra đó là Trần Danh giả, hắn đang gọi điện thoai, tôi vừa nghe, hóa ra hắn gọi cho Trần Thiên, bảo Trần Thiên tìm người chặn hết lối ra vào ở Hàng Châu. Tôi biết, Trần Thiên chắc chưa từng phản bội Trần Danh giả, không những không phản bội, ông ta còn theo đúng ước định những gì phải đưa cho Trần Danh giả đều đã đưa hết rồi, còn coi hắn như chiến hữu cách mạng, đáng tiếc, Trần Danh giả vì muốn độc chiếm Hàng Châu mà muốn tìm sát thủ để gϊếŧ ông ta.


Trần Thiên không biết gì, nhất định sẽ dốc hết sức lực để giúp đỡ Trần Danh giả bắt giữ Thẩm Nặc Ngôn, như vậy, tình hình của anh ấy sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn, tôi phải làm sao bây giờ?

Nhìn một cái thấy có người đang chạy từ xa đến, trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, cắn răng một cái, tôi nhanh chóng chạy như điên tới, lúc này, tôi nhìn thấy bóng người ẩn hiện trong rừng cách đó một con đường, tôi biết chắc chắn là Bào Văn không phát hiện ra được gì bây giờ đang quay lại, không được, nếu như cô ta quay lại, sẽ rất phiền phức.

Lúc này, tôi nhìn thấy bóng đen chợt vụt qua cách đó không xa, đó là một con mèo, trong đầu nảy sinh ra một ý. Tôi tóm con mèo lên rồi ném nó cách đó không xa, con mèo bị bất ngờ nên kêu lên, vốn dĩ sẽ không nghe thấy gì, nhưng trong đêm tối yên tĩnh nặng nề này, một tiếng động nhỏ cũng đủ để thu hút Bào Văn và Trần Danh giả rồi, bọn họ nhất định sẽ tới xem xem liệu có phải có người đã làm con mèo giật mình hay không, lập tức tới kiểm tra, hai con người đó mà gặp được nhau, ít nhất cũng phải mất chút thời gian, khoảng thời gian đó cũng đủ để tôi tranh thủ một chút cơ hội rồi.
Tôi không nhìn xem bọn họ có đến hay không, bởi vì bây giờ tôi phải lập tức rời đi.

Trải qua hơn một tháng huấn luyện khắc nghiệt, cộng thêm vốn dĩ tôi cũng đã rất lợi hại, cho nên tôi chạy rất nhanh, bước chân lại nhẹ nhàng, tôi còn hết sức cẩn thận tìm vật ẩn nấp, cho nên đám Bào Văn không đuổi kịp tôi, sau khi tôi điên cuồng chạy được khoảng 10 phút thì đã xuống đến chân núi, thấy một đám người đang tìm kiếm trong rừng cây, cẩm thận lấy ra con dao găm giấu trong túi áo, lặng lẽ đi về phía một tên, tên này đang vác súng đi đến chỗ một tảng đá lớn có thể ẩn nấp, hoàn toàn không cảnh giác được tôi đang tiến đến.

Tôi chạy ra phí sau hắn, nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, đứng sau lưng hắn, ra tay nhanh như chớp, con dao nhỏ mỏng như cánh ve trong tay sượt qua bờ vai của hắn, nhanh chóng cắm phập vào huyệt thái dương của hắn, dừng lực thật mạnh, đây là cách nhanh chóng nhất để đoạt đi mạng sống của hắn.
Tay còn lại của tôi nhanh chóng bịt miệng hắn lại, cả người hắn giật giật, rồi từ từ ngã xuống, tôi đặt hắn chầm chầm xuống phía sau tảng đá, để hắn ngồi dựa ở đó, trông như đang ngồi ngủ. Tôi vừa đi thì phía sau có một giọng nói vang lên, hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Nghe thì biết người đến là người của tên Trần Danh giả, hơn nữa bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra có người chết, cũng may tôi chưa rút con dao ra, máu vẫn chưa chảy ra, không có mùi máu tươi, những tên này tất nhiên cũng sẽ không có bất cứ nghi ngờ nào.

Tôi dứt khoát lên tiếng, đồng thời nhặt súng của hắn lên giấu trong tay áo, nói: "Anh bạn này của các cậu bị người ta gϊếŧ rồi".

Tôi thoải mái để lộ mặt nạ, mấy người này nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ, nhưng không hề nghi ngờ gì tôi, dù sao tôi và bọn chúng cũng cùng một phe. Nghe nói đồng bọn chết rồi, chúng nhanh chóng xông tới, tổng cộng có bốn tên, tôi thử một chút, súng đã lên đạn, hơn nữa còn có thể bắn liên tiếp, tôi lập tức quyết định. Mấy tên này đã nhìn thấy mặt tôi, tôi không thể để chúng sống tiếp.
Bốn tên lập tức quây lại, nhìn tên kia vừa bị gϊếŧ, đều lộ ra biểu cảm đau buồn, có tên mắng: "Mẹ kiếp, tôi nhất định phải tìm được tên đó".

Hắn nói xong định đứng lên đi.

Chính là lúc này! Tôi giơ súng lên bắn một phát vào đầu hắn, một súng bất ngờ này khiến ba tên còn lại sững sờ, tôi không để cho chúng có cơ hội phản ứng lại, nhanh chóng bắn thêm ba phát nữa, sau khi cả ba tên đều bị bắn vào đầu, tôi khoét mắt của tên gần tôi nhất vừa ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi làm vậy là để tránh trong con ngươi hắn lưu lại hình ảnh của tôi, tôi đã nghe qua một vài vụ án dựa và việc lấy hình ảnh của tội phạm trong con ngươi của nạn nhân mà đã phá được, mặc dù không biết thật giả thế nào, hơn nữa cũng không chắc có người sẽ nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, nhưng ngộ nhỡ có thì sao? Vì để che giấu bản thân, tôi nhất định phải tuyệt đối cẩn thận.
Tiếng súng thu hút một đám người đến, tôi nhanh chóng chạy sang một hướng khác, sau đó trèo lên một ngọn cây cao, nhìn xuống đám người bên dưới đang lùng sục, đều không phát hiện ra tôi, tôi cũng quan sát tình hình xung quanh.

Đại đa số bọn chúng đều tập trung ở chỗ cách chân núi không xa, tôi biết dưới tình hình này muốn thoát khỏi chỗ này khó hơn lên trời, hơn nữa Thẩm Nặc Ngôn không phải còn đang bị thương sao? Nghĩ đến đây, tôi càng nóng lòng sốt ruột hơn, tìm kiếm bốn phía, đều không thấy bóng dáng của Thẩm Nặc Ngôn. Tôi biết ngọn núi này rất lớn, mỗi nơi đều có thể là chỗ trốn cho anh ấy, nhưng nếu như tên Trần Danh giả kia cho người tiến hành truy quét, cộng thêm với sức chiến đấu của Bào Văn, tôi nghĩ việc tìm ra Thẩm Nặc Ngôn là chuyện quá dễ dàng.
Không được, chỉ dựa vào mình tôi để tìm anh ấy thì quá khó, tôi bắt buộc phải tìm trợ thủ cho anh ấy.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn đám người đang tìm kiếm cẩn thận kia, dùng con dao nhỏ cắt một cành cây, xong xuôi, tôi ném cành cây theo hướng ngược lại, cành cây rơi xuống một phiến đá vụn, phát ra một tiếng vang nho nhỏ, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng bởi vì những tên này đều đang cảnh giác tập trung tinh thần cao độ, cho nên đã nghe thấy, lập tức có người nói: "Bên này".

Tất cả bọn chúng đều xông qua bên đó, tôi nhân cơ hội này trèo xuống, đến bên chỗ mấy người vừa chết kia, từ trên người chúng lấy ra một chiếc điện thoại, sau đó chạy nhanh về hướng còn lại, sau khi đảm bảo cách đám người này một đoạn rồi, tôi mới chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, dựa theo trí nhớ, nhập vào số điện thoại của Trần Thiên, gửi một đoạn tin nhắn cho ông ta.
Đã từng trải qua việc vì không nhớ được số mà không có cách nào liên hệ, cho nên trước đây tôi đã ghi nhớ lại tất cả số điện thoại của những người quan trọng, Trần Thiên cũng không nằm ngoài danh sách. Tiếp theo là soạn tin nhắn, tôi nghĩ một chút rồi soạn: "Trần Danh muốn gϊếŧ ông, muốn biết nhiều hơn thì cho người tới Pháp Vân An Mạn tiếp ứng cho Thẩm Nặc Ngôn".

Nhưng, khi tôi đang định bấm gửi đi, thì tôi nghĩ đến một khả năng, đó là tên Trần Danh giả rất có thể đã cho người dùng kỹ thuật để giám sát điện thoại của Trần Thiên, mà người này có lẽ không phải là Tiểu Thái, bởi vì Trần Danh giả sẽ tuyệt đối không để mấy người Thẩm Nặc Ngôn biết hắn có ý định gϊếŧ Trần Thiên, dù sao hắn cũng phải thể hiện ra dáng vẻ trọng tình trọng nghĩa, như vậy thì mới giống tôi. Chỉ là nếu như vậy thật thì tôi gửi tin nhắn này cho Trần Thiên cũng vô nghĩa, có thể Trần Thiên sẽ không nhận được tin nhắn này mà tôi còn bị bại lộ.
Nghĩ đến đây, tôi nghĩ đến Tiểu Thái, lập tức đổi dãy số sang số của Tiểu Thái, trong tin nhắn còn nhắn thêm một đoạn nữa: "Gửi tin nhắn này cho Trần Thiên, nhớ kiểm tra xem điện thoại của Trần Thiên có bị giám sát hay không".

Sau khi gửi xong tin nhắn, tôi tắt máy, tôi nghĩ không cần thiết nói quá nhiều, với mức độ thông minh của Tiểu Thái, lập tức sẽ cảnh giác được vấn đề gì đó, hơn nữa chỉ cần Thẩm Nặc Ngôn sống sót, tôi không lo bọn họ sẽ không phát hiện ra được tên Trần Danh giả có vấn đề, cho dù bọn họ không thể ngờ được hắn không phải là tôi, chỉ là cảm giác hắn đã thay đổi, mặc dù bọn họ sẽ hận tôi, oán trách tôi, nhưng chỉ cần họ không sao là tôi đã an tâm rồi.

Hít một hơi thật sâu, tôi rút thẻ nhớ của điện thoại ra, để điện thoại về chỗ cũ, sau đó lặng lẽ xuống núi, vòng qua khu rừng mà tôi vừa hành hung, kiểm tra bốn phía, tôi nhanh chóng thấy Bào Văn và Trần Danh giả đi đến, nhìn thấy tôi, hai người nhìn nhau, không cần nói cũng biết bọn họ chắc chắn nghi ngờ tôi, tôi không chút để ý châm thuốc hút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, thản nhiên nói: "Có thu hoạch không?"
Bào Văn và Trần Danh giả cùng lắc đầu, Trần Danh giả thăm dò tôi hỏi: "Sao anh lại đuổi được đến đây?"

Tôi nhìn bên bờ sông, thản nhiên nói: "Nghe nói các anh đang tìm người, tôi liền thử tìm xung quanh, lục soát một vòng trên núi, cũng không phát hiện được gì. Tôi nghĩ nếu như trên núi không phát hiện ra tung tích của người đó, liệu có khi nào hắn đã trốn xuống dưới sông hay không".

Nói đến đây, tôi bỗng nhiên nhìn ở dưới sông phía sau lưng bọn họ dòng nước khẽ dao động, nhìn kỹ một chút thì thấy một vật đang dựng thẳng ở đó, khoảng sông này ở trong chỗ tối tăm, phải nhìn rất kỹ mới có thể phát hiện ra màu sắc ở đó có gì không đúng, tôi khẽ giật mình, nhanh chóng chuyển ánh mắt, nói: "Có điều cũng không có thu hoạch gì cả".

Nói xong, tôi giễu cợt nói: "Nhưng thấy đám thuộc hạ ngu xuẩn của anh vội vàng hấp tấp đi về một hướng khác, nói là người của các anh đã bị làm thịt mấy người rồi, người của anh cũng yếu đuối quá nhỉ?"
Trần Danh giả thấy tôi cười nhạo hắn, lạnh lùng nói: "Tốt nhất anh đừng nói dối!"

Tôi nhíu mày nói: "Nói dối? Tại sao tôi phải nói dối?"

Nói xong tôi nhìn Bào Văn, Bào Văn đi tới, dịu giọng nói: “Chồng à, anh thật sự không gặp người kia chứ?”


Tôi không vui hỏi: "Em như vậy là có ý gì? Em nghĩ mọi người không tìm được người kia, là bởi vì anh đã che giấu cho hắn sao? Tại sao anh phải làm như vậy?"


Dừng lại một chút, tôi kỳ quái hỏi: "Không lẽ anh biết người vừa chạy thoát đó sao?"


Tôi vừa nói xong, sắc mặt của Bào Văn và Trần Danh giả đều khẽ thay đổi, tôi từ bị động chuyển thành chủ động, nhân cơ hội này truy hỏi: "Vợ, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK