Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nói Bào Văn là người vợ hoàn mỹ của tôi, cô ta rất hưởng thụ cái danh xưng này, vùi vào trong lòng tôi cười tươi như hoa, hoàn toàn không biết tôi bảo cô ta ra nhập vào sàn đấu thế giới ngầm thật ra là để Bạch Vân Phi có thể âm thầm theo dõi cô ta, ngoài ra, cũng là muốn cô ta đừng như con ruồi cứ bám dính lấy tôi, như vậy thì tôi sẽ có đủ thời gian để làm việc của mình.

Cùng Bào Văn rời khỏi nhà hàng món Âu, tôi thấy tâm trạng của cô ta rất tốt thế là quyết định rèn sắt khi còn nóng, khiến cô ta càng một lòng hướng về tôi hơn, tôi rủ cô ta đi xem phim.

Bào Văn có chút bất ngờ, tôi nghĩ cả đời này của cô ta có lẽ chưa từng cùng người đàn ông nào làm những chuyện mà các đôi tình nhân bình thường khác vẫn hay làm, nhưng cô ta nhanh chóng cười híp mắt đồng ý, vậy là chúng tôi đi xem phim, sau khi đi vào xung quanh có rất nhiều người không ngừng nhìn chúng tôi bằng con mắt ngưỡng mộ, Bào Văn lấy lại thần thái lạnh lùng trong mắt người đối diện, ôm lấy cánh tay tôi, hỏi những người này tại sao lại nhìn chúng tôi như vậy.

Tôi biết cô ta không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, tôi cười ôm lấy bả vai của cô ta, nói bởi vì hai người chúng tôi là một đôi nam thanh nữ tú hiếm thấy, cho nên mọi người mới nhìn chúng tôi ngưỡng mộ, nói thẳng ra là bởi vì ngoại hình của chúng tôi quá đẹp.

Bào Văn bị tôi chọc cho cười phá lên, nói về nhan sắc thì có thể cô ta không bằng Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, nhưng nói về khí chất thì ba người lại có màu sắc khác nhau, khí chất trong sự kiêu ngạo có ẩn giấu một chút độc ác của cô ta cũng rất đặc biệt, khi trong khí chất ấy còn mang theo vài phần hờn dỗi và dịu dàng của một cô gái nhỏ thì cả người cô ta trở nên cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, có thể khiến người ta rung động từ tận đáy lòng.

Tôi nhìn đám đàn ông xung quanh đang lén nuốt nước miếng, giây phút này tôi lại thấy hơi đắc ý, đắc ý khi cô ta là người phụ nữ đứng bên cạnh tôi. Tôi nghĩ mình chắc bị điên rồi mới dùng mấy từ "người phụ nữ của tôi" để miêu tả cô ta.

Lúc này, đột nhiên một trận âm thanh ào ào từ bên ngoài truyền đến, tràn ngập bên tai chúng tôi, tôi quay lại nhìn thì thấy bên ngoài đang mưa rất to, mặc dù đang ở trong tòa nhà nhưng mưa lạnh dường như cũng có thể hóa thành gió lạnh từ mọi hướng thổi đến cơ thể tôi, khoảnh khắc này tôi đột nhiên tự dưng lại thấy nóng ruột.

Bào Văn nói: "Trời mưa rồi".

Tôi gật đầu nói: "Nên có một trận mưa, Cáp Nhĩ Tân gần đây cần một trận mưa để gột rửa hơn bất cứ lúc nào".

Chỉ e là cho dù nước mưa có cọ rửa thế nào cũng không thể lau sạch được vết máu tươi đã chảy xuống đó.

......

Cùng Bào Văn mua bỏng ngô rồi đi vào phòng chiếu xem một bộ phim, bộ phim đó có tên là “Lư Đắc Thủy” , là một bộ phim sử dụng tình tiết hài kịch để mô tả về bi kịch của đời người, nó mô tả lại những bi ai buồn đau của một nhóm người tầng lớp thấp vô cùng sâu sắc, sự bất đắc dĩ giữa đặc quyền và dân nghèo đã tạo nên một sự đối lập vô cùng rõ nét, xem những cuộc tranh giành chứa đầy máu và nước mắt của đám người trong câu chuyện, những linh hồn bị bán đứng triệt để trong hiện thực nghèo khổ, sự kiên trì ít ỏi, sự dơ bẩn của chứng cuồng loạn, tôi cảm thấy như có thể nhìn thấy chính mình từ mỗi người, tôi của quá khứ, tôi của hiện tại hoặc có thể bao gồm cả tôi của sau này.


Trái ngược với sự đồng cảm sâu sắc của tôi, Bào Văn rõ ràng lại rất bình thản, thậm chí còn có chút khinh thường bộ phim này, tôi rất tò mò cô ta đang coi thường điều gì, hỏi cô ta có cảm nhận thế nào về bộ phim? Bào Văn dửng dưng nói: "Bỏ thì thương mà vương thì tội, đối với em mà nói bộ phim này không hề có ý nghĩa gì, chỉ đáng để tiêu khiển thôi".

Tôi tò mò hỏi: "Ồ? Anh lại cảm thấy khá cảm động".

"Cá lớn nuốt cá bé vốn dĩ là đạo lý mà mọi người đều biết, không phải sao? Bản thân không mạnh mẽ thì chỉ có số phận bị ức hϊếp mà thôi, hơn nữa những người bình thường vốn nên có giác ngộ của những bình thường, từ khi bắt đầu đã không nên ham muốn những thứ không thuộc về mình". đáp án của Bào Văn rất phù hợp với tính cách của cô ta, cay nghiệt, vô tình, coi thường kẻ yếu.
Thấy tôi không nói gì, Bào Văn hỏi tôi đang nghĩ gì? Tôi nói: "Không có gì, anh đang nghĩ những gì em nói cũng đúng, chỉ có người bình thường mới có thể tìm ra được cảm giác tồn tại trong bộ phim này, mới có thể đồng cảm sâu sắc. Người bình thường dường như cách biệt chúng ta quá xa".

Tôi cười nhưng trong lòng lại tràn đầy sự căm ghét với cô ta.

Nói cách khác, cuối cùng vẫn là không cùng tư tưởng.

Cùng Bào Văn ăn khuya xong, lúc này chúng tôi mới có hứng cùng đi đến Nhân Gian Phú Quý Hoa, tôi bảo Bào Văn lên trước, còn mình theo thường lệ lại đến câu lạc bộ Tửu Trì Nhục Lâm tìm phụ nữ cùng tôi uống rượu nói chuyện, sau khi vào thì có Tiểu Thúy con gái nuôi của chị Hoa đang ở đó đợi tôi, tâm trạng của em ấy có gì đó không đúng, tôi đi tới, em ấy cười tươi đón tiếp, nhỏ giọng nói: "Mẹ nuôi bị chồng của bà ấy đưa đi rồi, em thấy chồng của bà ấy rất hung ác, chỉ sợ bà ấy bị ức hϊếp thì phải làm sao đây?"
Thảo nào chị Hoa sao lại không có ở đây? Tôi thản nhiên nói: "Bọn họ đi đâu rồi?"

Tiểu Thúy nói: "Đi lên phía khách sạn bên trên rồi, người đàn ông đó đã đặt một phòng ở trên, em nghi ngờ ông ta đưa mẹ nuôi lên đó để hành hạ bà ấy rồi, giờ phải làm sao đây? Anh Hải, anh nhất định phải cứu mẹ nuôi em đấy".

Lúc này tôi và Tiểu Thúy đã vào một phòng riêng, em ấy không cần phải che giấu bản thân nữa, lo sợ đến bật khóc. Tôi nhíu mày, nhìn em ấy nói: "Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, cùng vào một phòng là hợp tình hợp lý, cho dù người đàn ông đó có hành hạ mẹ em trên giường hay là bất luận bọn họ có chơi nhiều trò gì đó thì một người như anh cũng không có quyền can thiệp".

Nghe vậy, Tiểu Thúy đột nhiên sững sờ, tôi nhìn ánh mắt em ấy đang nhìn tôi, từ hi vọng biến thành thất vọng, đại loại là em ấy không thể ngờ được dựa vào "giao tình" giữ tôi và chị Hoa mà tôi lại có thể lạnh nhạt như vậy.
Tôi ngồi xuống nói: "Em đến để uống rượu nói chuyện với anh cơ mà, bây giờ anh muốn nghe hát, em đi order bài hát cho anh đi".

Tiểu Thúy đứng im bất động ở đó, một người con nuôi của chị hoa đột nhiên xông vào, thấy tôi vẫn thảnh thơi ngồi ở đó, hai chân bắt chéo cầm thực đơn muốn gọi đồ, ngơ ngác không biết nói gì, hét lên một cách quen thuộc: "Anh Hải, sao anh vẫn còn chưa đi? Anh còn không mau đi cứu mẹ nuôi em thì bà ấy sẽ mình đầy thương tích mất".

Tiểu Thúy có hơi tức giận nói: "Anh đừng nói nữa, anh ấy nói không liên quan đến chuyện của anh ấy".

Tôi không nói gì, người con trai đó lập tức thay đổi sắc mặt, trở mặt tức giận nhìn tôi, dường như đang muốn hỏi tôi những gì Tiểu Thúy nói có phải là thật hay không? Tôi nói: "Anh sẽ không can thiệp vào chuyện vợ chồng người khác, hai đứa cũng đừng can thiệp vào".
"Mẹ kiếp, tôi vẫn tưởng rằng anh là người chính trực, không ngờ anh vốn dĩ lại hèn nhát như vậy, lại không có nghĩa khí như vậy!". Người con trai tức giận hổn hển giậm chân mắng, quay sang nhìn Tiểu Thúy nói: "Tiểu Thúy, chúng ta không cần anh ta giúp đỡ nữa, anh sẽ đi lên trên đánh cho tên khốn đó một trận, cứu mẹ nuôi ra".

Cậu ta nói xong thì quay người bỏ đi, Tiểu Thúy vội vàng muốn giữ cậu ta lại, tôi khó chịu nói: "Chú có tin sau khi chú lên đó không những không cứu được mẹ nuôi chú mà còn nộp cả mạng mình vào đó luôn không, không chỉ như vậy, mẹ nuôi chú sẽ bị chú hại cho càng thê thảm hơn, không chừng người đàn ông đó còn tưởng chú và chị ấy có gian tình mà đánh đập chị ấy tàn nhẫn hơn, thậm chí còn ly hôn với chị ấy nữa. Có lẽ chú rất rõ, ông ta và mẹ nuôi của chú không ly hôn là bởi vì ông ta cần sự giúp đỡ của chị ấy, nhưng bây giờ ông ta đã không còn cần chị ấy nữa rồi, không ly hôn là bởi vì không có lý do chính đáng mà thôi, ông ta lăn lộn trên con đường này hai đứa đều biết rõ là do mẹ nuôi hai đứa nâng đỡ, bây giờ lại ly hôn thì quá là vong ơn bội nghĩa, chú đừng cho ông ta lý do để vứt bỏ mẹ nuôi chú chứ, như vậy, tất cả những hi sinh của mẹ nuôi chú chẳng phải đã đổ sông đổ bể sao".
Hai người Tiểu Thúy bị tôi nói cho á khẩu không nói gì được, tôi nhìn hai đứa nó, vẫn còn nhỏ, còn trẻ tuổi, nhưng điều hiếm có là trong môi trường phức tạp như thế này hai đứa vẫn có thể quan tâm đến lợi ích của người khác như vậy, thậm chí còn vì người khác mà có thể không màng tất cả, tôi nhất thời cảm thấy chị Hoa không uổng công yêu thương hai đứa nhóc này.

Tôi thản nhiên nói: "Chuyện này chúng ta không ai nên can dự vào, nhưng có một người có thể, hơn nữa cô ta can thiệp vào chuyện này sẽ khiến chị Hoa chiếm được ưu thế của dư luận, nói thẳng ra, chính là cho dù chuyện tốt có bị phá bỏ thì người đàn ông kia cũng không đổ được lên đầu chị Hoa".

Nói xong, nhìn bộ dạng hiểu mà như không hiểu của hai đứa, tôi bất đắc dĩ nói: "Nếu như hai đứa đến bây giờ vẫn không hiểu thì coi như anh chưa nói gì".
Con trai nuôi của chị Hoa vội nói: "Anh Hải, em biết ý của anh, ý anh muốn nói là để ả tiểu tam của người đàn ông đó đến can thiệp vào chuyện này sao?"

Tôi gật đầu, Tiểu Thúy ủ rũ mất tinh thần nói: "Ý của anh tất nhiên là hay, nhưng người phụ nữ đó rất thông minh, cô ta sao có thể tìm tới đây chứ? Cô ta chắc chắn sẽ giả vờ cư xử rộng lượng".

Tôi thản nhiên nói: "Ai nói vậy? Không phải sáng nay cô ta đã đến làm loạn rồi sao? Cho dù ban đầu cô ta có giả vờ rộng lượng nhưng bây giờ cô ta đã không thể giả vờ nữa rồi, bởi vì cô ta đã mang thai rồi, cô ta rất muốn thay đổi vị trí, muốn tuyên bố chính thức, cho nên ở đây bất cứ biến động nhỏ nào cũng khiến cô ta sợ hãi, sợ người đàn ông đó sẽ nối lại tình xưa với mẹ nuôi hai đứa, sợ ông ta và mẹ nuôi các cậu phát sinh quan hệ, từ đó say mê cơ thể chị ấy, cho nên ả tiểu tam này chắc chắn sẽ tới, bởi vì tất cô ta muốn bóp chết tất cả những hi vọng dù mới chỉ lóe lên".
Nghe tôi phân tích, Tiểu Thúy và cậu con nuôi đó lập tức hiểu ra gật đầu, hai người nói sao bọn họ không nghĩ đến chứ? Còn hỏi tôi làm sao có thể chắc chắn ả tiểu tam đó đã mang thai? Tôi nói tôi rất chắc chắn.

Sáng nay khi nhìn thấy ả tiểu tam đó, bụng của cô ta đã hơi nhô lên rồi, hơn nữa trước khi đi vào phòng tôi còn nghe thấy tiếng bà bầu nôn.

Cậu con nuôi lập tức nói: "Em sẽ đi liên hệ với ả tiểu tam đó".

Tôi thản nhiên nói: "Chú ngốc à, người phụ nữ đó lo lắng về người đàn ông kia như vậy, còn đợi chú đi thông báo sao?"

Nói rồi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Cô ta chắc chắn đã đến rồi, không tin thì chú có thể đi kiểm tra xem".

Cậu con nuôi gật đầu, nhanh chóng muốn đi xem, tôi nói: "Đúng rồi, chú tên là gì?"

Cậu ta quay người lại, cung kính tôn trọng nói: "Em tên là Trương Tam".
Một cái tên thật đơn giản......

Tôi gật đầu ghi nhớ cậu nhóc này, sau khi cậu ta đi, Tiểu Thúy ngại ngùng nói em ấy đã hiểu lầm tôi, tôi lắc đầu nói chuyện này không trách em ấy, thực ra từ đầu tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, không nói cho Tiểu Thúy và Trương Tam là bởi vì muốn kiểm tra hai đứa, xem chúng rốt cuộc có đáng tin hay không, bây giờ xem ra có lẽ chị Hoa thật sự đã tìm đến cho tôi hai tiểu binh không tồi.

Vài phút sau, Trương Tam vui mừng trở về, nói với tôi: "Anh Hải, anh đúng là dự liệu như thần, lúc em đi lên trên nhìn thấy cô tiểu tam đó đang đứng ngoài cửa khóc lóc, mẹ nuôi đã ra rồi, để lại đôi gian phu dâʍ phụ đó ở đấy cãi vã".

Tiểu Thúy vội hỏi: "Mẹ nuôi đâu?"

"Bà ấy nói muốn ở một mình yên tĩnh, bảo anh về trước". Trương Tam lắc đầu nói: "Tiểu Thúy, em đến chỗ mẹ nuôi đi, anh sợ tâm trạng của bà ấy không tốt".
Lúc này, chị Hoa lại mở cửa bước vào nói: "Không cần đâu, mẹ không sao, nhìn hai đứa nhóc các con kìa, lo lắng cái gì, mẹ là người yếu ớt vậy sao?"

Chị Hoa nói xong thì bảo hai đứa ra ngoài, đợi sau khi chúng đi ra, chị ấy đi bến bên cạnh tôi, bảo người mang đến một chai rượu vang, rót cho tôi rồi cũng tự rót cho mình một ly, nâng ly rượu lên nói: "Cám ơn cậu đã ngăn hai đứa nhóc lại, tôi mời cậu một ly".

Tôi nâng ly rượu lên nói: "Tôi ngăn hai đứa lại không phải là vì chị mà là vì bản thân tôi".

Chị Hoa cụng ly với tôi, uống một ngụm rượu rồi cười nói: "Tôi biết cậu là một người ngoài lạnh trong nóng".

Tôi nhìn chị ấy nói: "Chị vẫn còn tình cảm với chồng chị sao?"


Nụ cười trên gương mặt của chị ấy đông cứng lại, lập tức lạnh nhạt nói: "Còn thì sao chứ? Cũng không thể vượt qua được sự hận thù của tôi với ông ta".

"Nói vậy thì tôi yên tâm rồi". Tôi thản nhiên nói.


Chị Hoa có chút tò mò hỏi tôi: "Câu nói này của cậu rốt cuộc là có ý gì?"


Tôi nói: "Không có ý gì, chỉ là muốn dùng con mồi này để dụ rắn ra khỏi hang thôi".



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK