Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự căm thù tận xương tủy dành cho Trần Danh giả, tôi âm thầm suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Không bao lâu sau, Bào Văn tiến vào. Cô ta vô cùng phấn khởi nói rằng cấp trên đã đồng ý yêu cầu của tôi, cô ta còn nói bất kể tôi xử trí Trương Toàn thế nào, chỉ cần tôi vui là được.

Tôi thầm nghĩ tổ chức thật sự đúng là vô tình, tàn nhẫn. Tuy rằng tôi và Trương Toàn tiếp xúc không lâu, nhưng nếu hắn ta có thể trở thành thủ lĩnh trong tổ chức, nhất định cũng đã lập được không ít công lao hiển hách, nhưng vì để trấn an ‘con cờ’ hữu dụng hơn là tôi đây, tổ chức lại vứt bỏ Trương Toàn dễ dàng như vậy. Tôi nghĩ nếu hắn ta biết được, nhất định sẽ ói ra ba lít máu mất.

Bào Văn thấy tôi không nói chuyện, cô ta hỏi: “Anh sao vậy? Không hài lòng à? Cấp trên có bảo, anh còn yêu cầu gì cứ việc nói, cho dù là gì họ cũng sẽ đồng ý coi như bồi thường cho anh. Đương nhiên, chỉ cần không phải quá đáng là được”.

Tôi hờ hững đáp: “Anh còn một yêu cầu nữa, không biết cấp trên có đồng ý không, đúng hơn là có chịu để Trần Danh chịu uất ức không, dù sao bây giờ hắn là người rất có ích”.

Bào Văn nghe yêu cầu của tôi có liên quan đến Trần Danh, cô ta nhíu mày, rất là khó xử: “Quả thật hiện giờ anh ta rất có ích với tổ chức”.

“Đúng vậy, cho nên anh cũng không nhắc tới yêu cầu này nữa”. Tôi cố làm ra vẻ mất hứng.

Bào Văn tưởng tôi tức giận, vội dịu dàng an ủi tôi: “Chồng à, anh đừng giận, em vẫn chưa nói xong mà. Tuy hiện tại Trần Danh là một con tốt hiếm cho tổ chức, nhưng anh ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Lần này anh ta làm chuyện quá đáng như vậy, theo lý nên cho anh một câu trả lời, nhưng mạng của anh ta…”

“Em yên tâm, anh không cần mạng của hắn. Anh đã nói rồi, anh hiểu rõ giá trị của hắn với tổ chức, cho nên anh không định động vào hắn, nhưng anh muốn hắn làm thay anh một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Anh muốn hắn tự mình gϊếŧ Trương Toàn”. Tôi lạnh nhạt nói.


Bào Văn kinh ngạc nhìn tôi, dường như không ngờ tôi sẽ đưa ra yêu cầu ‘biếи ŧɦái’ như vậy. Ngay sau đó, cô ta hiểu ra, “Anh muốn nhìn anh em hai người họ gϊếŧ hại lẫn nhau?”

“Phải”. Tôi trả lời không chút do dự, trong lòng lại có một suy nghĩ khác, chỉ là tôi không muốn nói cho cô ta mà thôi.

Bào Văn đáp: “Được, em đi xin cấp trên”.

Lần này, câu trả lời Bào Văn nhận được đương nhiên là đồng ý, tôi cũng không ngạc nhiên. Cứ như vậy, sau khi chúng tôi vui vẻ ăn bữa cơm, tôi và cô ta cùng đi mướn phòng. Ngay trước khi bước vào với Bào Văn, trong đầu tôi hiện ra lời Tống Giai Âm nói với tôi vào hôm đó, cô ấy nói ở thủ đô, nếu tôi và Bào Văn có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, cô ấy sẽ không vui. Tôi không khỏi nghĩ, Tống Giai Âm, em nhìn đi anh sắp làm chuyện em không thích, em nên đánh anh một trận mới đúng. Nhưng tại sao em vẫn chưa xuất hiện? Rốt cuộc… em đang ở đâu?

Một ngày này, Bào Văn muốn tôi rất lâu. Tôi có cảm giác, đó là dường như cô ta đang dùng cách đòi hỏi liên tục để chứng minh rằng tôi yêu cô ta. Tôi không nghĩ thêm gì nữa, vì từ lúc bắt đầu lên giường, tôi sợ nghĩ nhiều hơn, tôi sẽ đẩy cô ta ra.

Sau khi tôi kiệt sức, Bào Văn thỏa mãn dựa vào lòng tôi, cười híp mắt: “Chồng à, vừa nghĩ đến sau này lại có thể ở cùng với anh mỗi ngày, em vui không chịu nổi”.

Nhìn nét mặt ửng hồng của cô ta, tôi nghĩ nếu thật sự ngày nào cũng ở bên nhau, sớm muộn gì ông đây cũng bị ép khô, nhưng ngoài miệng vẫn nói những lời ngon tiếng ngọt.

Lúc này, đột nhiên Bào Văn chuyển đề tài: “Đúng rồi, anh đã nghe chuyện Tống Giang Sơn từ chức chưa?”

Trong lòng tôi trầm xuống. Phải biết tôi đợi cô ta nhắc tới chuyện này rất lâu rồi. Tôi rất muốn đề cập đến việc này, nhưng thân là một tội phạm bỏ trốn “trốn chui trốn lủi”, tôi không có khả năng biết loại chuyện cơ mật như vậy. Cho nên tôi vẫn luôn nhịn không nhắc tới. Hiện tại, Bào Văn chủ động nói, tôi lập tức yên tâm thở phào. Tôi thờ ơ chơi đùa với mái tóc mềm mượt của cô ta: “Ồ? Ông già đó từ chức rồi? Sao có thể? Anh nhớ lần trước ông ta vẫn còn rất kiêu ngạo cơ mà nhỉ”.
Tôi cố ý nói với giọng điệu chán ghét, thật giống như không biết gì cả.

Bào Văn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của tôi, như đang xem tôi có phản ứng gì, ngay sau đó cười lên: “Là thật đó. Tổ chức của chúng ta bắt con gái ông ta, ép ông ta từ chức nếu không sẽ gϊếŧ Tống Giai Âm. Ông ta thương con gái như vậy, cũng không phải giúp chúng ta làm việc nên ông ta đồng ý không chút do dự. Nhưng cấp trên vẫn chưa duyệt, chắc là cảm thấy ông ta là một người tài, không muốn để mất đi”.

Tôi cười khẩy: “Người tài gì chứ? Nếu anh có đủ chứng cứ, nhất định phải đến chỗ Hồ Cẩm Tú tố cáo ông ta, để Hồ Cẩm Tú biết ông ta cũng có thế lực ngầm. Chỉ riêng tội danh liên quan đến xã hội đen cũng đủ để ông ta lột lớp da trên người xuống, ngồi nhà đá rồi”.

Bào Văn nghe thấy lời của tôi, cô ta rất vui vẻ yên tâm cười lên: “Không sao, tuy chúng ta không có đủ bằng chứng, nhưng ông ta vẫn bị chúng ta bắt thóp đấy thôi? Đợi ông ta từ chức rồi, đến lúc đó chúng ta muốn hành động, không phải dễ dàng như trở bàn tay sao?”
Tôi cười nói: “Không sai. Trước đây anh còn lo, dù chúng ta có gắn tội danh của chúng ta lên đầu ông ta, thì ông ta có lợi dụng quan hệ để cứu chính mình không. Giờ ông ta từ chức, trở thành một dân thường. Khi đó chúng ta đổ tội bán ma túy cho ông ta, ai còn chịu đụng vào thứ xui xẻo này chứ?”

Tôi dừng một chút rồi nói tiếp: “Phải rồi, vì sao không trực tiếp lợi dụng Tống Giai Âm, kêu ông ta chủ động khai với cấp trên, nói tổ chức của ông ta bán ma túy. Như vậy, chúng ta không cần phí sức giá họa cho ông ta nữa?”

Bào Văn giải thích: “Vì tổ chức đổi mục tiêu rồi”.

“Đổi mục tiêu?” Tôi giật mình trong lòng, có một dự cảm không lành, “Cấp trên chuẩn bị kêu đội chúng ta đối phó ai? Lẽ nào là Hồ Cẩm Tú?”

Bào Văn cười: “Anh thông minh lắm. Tiêu diệt xong Tống Giang Sơn thì vẫn còn một chặng đường dài trước khi chúng ta kiểm soát được quân đội Hoa Hạ. Nhưng nếu thủ tiêu con hổ lớn Hồ Cẩm Tú này, vậy chúng ta…”
Nói đến đây, cô ta bật cười khanh khách, trong ánh mắt tràn ngập say mê. Nhìn thấy cô ta như vậy, tôi mới biết thì ra dã tâm của người phụ nữ này lớn đến thế. Cô ta còn muốn kiểm soát toàn bộ quân đội quốc gia, tôi cũng làm ra vẻ say sưa: “Đến lúc đó chúng ta muốn gió có gió, muốn mưa được mưa. Nhất định hai ta có thể trải qua cuộc sống như vợ nói”.

Bào Văn cười rộ lên, nhân lúc tâm trạng cô ta tốt, tôi tiếp tục nói: “Nhưng coi như cấp trên không đối phó với Tống Giang Sơn, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho ông ta được. Không phải Tống Giai Âm đang ở trong tay tổ chức sao? Cần gì phải lợi dụng cô ta, kêu ông ta giao xác của bạn em ra? Anh nghĩ, ông ta thậm chí có thể buông bỏ quân hàm vì con gái của mình, vậy giao một cái xác cũng không phải chuyện gì khó đúng không?”
Lúc nói lời này, tim tôi đập nhanh không kiềm chế được. Tôi rất muốn mượn cơ hội này, kêu Bào Văn lấy xác của em gái tôi ra, nhưng đáng tiếc, hình như cô ta đã lường trước tôi sẽ nói chuyện này nên cười nói: “Chồng à, đã phiền anh nhớ đến chuyện này, em đã đưa xác con bé về rồi, cũng đã chôn cất rồi. Có thời gian chúng ta đi thăm viếng con bé, được không?”

Trong nhất thời, trong lòng tôi thất vọng vô cùng, nhưng nụ cười trên môi vẫn rất dịu dàng, ôm chặt lấy cô ta: “Chúc mừng vợ. Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Ám sát ông ta à? Còn nữa, Tống Giai Âm kia cũng không phải người hiền lành, nếu cấp trên thật sự thả cô ta ra, e là sẽ bị cô ta cắn ngược lại đấy”.

Bào Văn nhíu mày, nhìn tôi cười như không cười. Tôi hỏi cô ta nhìn tôi như vậy làm gì. Cô ta nói: “Không có gì. Em chỉ đang nghĩ nếu như Tống Giai Âm biết anh phòng bị, chán ghét cô ta như thế, không biết cô ta cảm thấy thế nào đây”.
Tôi không nhịn được cười lên: “Cô ta không thích anh, anh ghét cô ta, thì cô ta có thể có cảm giác gì? Ngược lại, Trần Danh, chồng chưa cưới của cô ta là kẻ thù, mà người bố cô ta kính yêu nhất cũng là kẻ địch của cô ta. Nếu biết sự thật, có lẽ cô ta sẽ khóc đến chết mất”.

Tôi nói Tống Giai Âm càng tệ, Bào Văn càng vui vẻ, càng yên tâm về tôi. Lúc này, cô ta nhướn mày hài lòng: “Em nóng lòng muốn thấy bộ dáng cô ta mất đi tất cả”.

Đối với mà nói Bào Văn, Tống Giai Âm là người phụ nữ cô ta hận nhất. Tôi lạnh lùng thái độ cười trên nỗi đau người khác của cô ta, quyết định thêm dầu vào lửa lần cuối: “Nhưng có vẻ cô ta rất được Hồ Cẩm Tú coi trọng. Trước khi anh rời khỏi văn phòng của Hồ Cẩm Tú, nghe ông ta gọi điện thoại nói bất kể giá nào cũng phải cứu Tống Giai Âm trở về. Lúc đó anh không nghĩ nhiều, nhưng giờ xem ra, Hồ Cẩm Tú thật sự rất coi trọng cô ta. Quan trọng hơn là, con trai ông ta hình như rất thích Tống Giai Âm, muốn cưới cô ta làm vợ. Có cha con hai người họ che chở, phỏng chừng sau này Tống Giai Âm sống cũng không tồi đâu”.
Tôi nói xong, vẫn không quên chua xót nói thêm: “Người phụ nữ này đúng là. Xinh đẹp có lợi thật, dù sao đi nữa cuộc sống cũng sẽ không quá tệ”.

Câu này hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bào Văn, cô ta lạnh lùng nói: “Cô ta dựa vào cái gì má lấy được sự chú ý và quan tâm của nhiều người như vậy? Dựa vào cái gì chứ? Em sẽ không để cô ta sống tốt đâu! Thay vì để cô ta mạnh lên, có thể trở thành trợ lực cho lão già Tống Giang Sơn kia, còn không bằng bây giờ thừa dịp còn sớm, nhổ cỏ tận gốc”.

Tôi dằn xuống cơn kích động, lạnh nhạt nói: “Em định gϊếŧ cô ta? E là không dễ đâu. Nếu em gϊếŧ cô ta, thì làm sao Tống Giang Sơn từ chức được nữa?”

Bào Văn cười nhạo: “Không sao cả. Gϊếŧ hết cả hai cha con không phải được rồi à?”

Không ngờ Bào Văn lại có dã tâm lớn như vậy, cô ta thật sự dám nói ra. Tôi giả vờ lo lắng: “Nói thì dễ, nhưng lúc làm thì không dễ vậy đâu”.

Dường như Bào Văn đã quyết tâm, cô ta lạnh lùng nói: “Ai nói không dễ? Chúng ta nhốt Tống Giai Âm trong nhà kho của một công viên. Ban đầu, thương lượng xong xuôi với Tống Giang Sơn, yêu cầu ông ta nộp thư từ chức, sau đó đến đón Tống Giai Âm. Khi ấy, chúng ta chỉ cần đặt đầy bom vào nhà kho. Anh bắn một phát súng vào đó như lần trước làm. Vậy còn sợ hai cha con họ không xuống địa ngục sao?”


Bào Văn nói xong thì cười khẩy, đôi mắt khát máu bừng lên ngọn lửa trả thù. Tim tôi đập như trống trận, vì cuối cùng tôi cũng hỏi được nơi nhốt Tống Giai Âm rồi. Lý do tại sao tôi nói nhiều lời bất lợi cho cô ấy, là vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bào Văn, để cô ta muốn gϊếŧ chết Tống Giai Âm, từ đây xác định được địa điểm giam giữ cô ấy. Về phần tại sao tôi chắc chắn rằng điều này thực hiện được, là bởi vì tôi quá hiểu lòng dạ đen tối của cô ta. Tôi biết nếu cô ta muốn gϊếŧ Tống Giai Âm, nhất định sẽ kêu tôi ra tay. Lý do rất đơn giản, cô ta muốn xem tôi tự tay gϊếŧ chết người con gái mình yêu, dù cho tôi không biết thân phận của cô ấy.

Tôi vỗ tay, gật đầu lia lịa: “Vợ thật sự thông minh. Nếu vậy thì chúng ta hành động thôi”.


Bào Văn thấy tôi gấp gáp như vậy, cô ta càng tin tưởng tôi không có tình cảm gì khác với Tống Giai Âm. Cô ta hài lòng cười nói: “Việc này không gấp. Phía Tống Giang Sơn vẫn còn chưa có tin tức gì nữa”.


Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nói vậy thôi, nhưng trong lòng căm hận nghĩ, tôi biết cô sẽ không ra tay ngay nên tôi mới cố ý nói vậy! Tiếp theo, đến lượt cậu tôi hành động rồi!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK