Tôi rất muốn cười, bây giờ tôi trở thành một con chó lang thang, chờ đợi tôi chính là từng đợt sát khí.
May mắn? Chỉ sợ đến lúc chết tôi cũng không biết như thế nào là may mắn.
Đè suy nghĩ phức tạp trong lòng xuống, tôi lướt qua người Hồng Nhan, sải bước về phía trước. Rời khỏi Cẩm Sắc, tôi nhìn thấy Triệu Côn Bằng đứng cạnh xe, đang ngậm điếu thuốc nhìn trời, dáng vẻ phiền muộn hiếm thấy.
Tôi đi qua, cố gắng nở nụ cười nói: “Anh Triệu, có thể tiễn em một đoạn không?”
Triệu Côn Bằng nhìn tôi, dập điếu thuốc trong tay, trịnh trọng nói: “Trần Danh, người anh em, xin lỗi cậu.”
Trong lòng tôi vừa chua xót vừa đau đớn, bởi tôi hiểu ý anh ấy. Anh ấy vẫn luôn trung thành với Tam gia, Tam gia đã vứt bỏ tôi. Anh ấy và những người khác nhất định sẽ rời khỏi Bản Sắc. Nghĩ đến đây, tôi châm một điếu thuốc nói: “Cảm giác có được rồi lại mất đi thật sự rất tệ.”
Một đường từ trước đến giờ, từ lúc vui mừng đi theo Tam gia, sau đó quen biết Lâm Cường và Triệu Côn Bằng, hình như tôi chẳng giữ được ai ở lại. Tất cả mọi người đều hứng lên kéo tôi một cái, sau đó lại bỏ rơi tôi. Mọi người kéo tôi lên thiên đường rồi lại đẩy tôi xuống địa ngục. Thật là vừa buồn cười vừa đáng thương vừa đáng buồn vừa đáng tiếc.
Triệu Côn Bằng nói: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
Tôi không nói gì bước lên xe, trong lòng suy nghĩ bữa cơm tối nay không cần mời khách nữa, thôi được, cũng tiết kiệm tiền.
Im lặng suốt dọc đường, lúc về đến Bản Sắc, Triệu Côn Bằng đột nhiên nói: “Hôm qua là Tam gia nói với Hồng Nhan cậu gặp chuyện.”
Tôi giật mình, không thể tin nhìn anh ấy. Anh ấy cũng không nhìn tôi, tiếp tục nói chuyện hôm qua.
Hóa ra Tam gia vẫn luôn cho người theo dõi Dương Phàm Khôn, vì thế anh ấy biết việc Dương Phàm Khôn bắt Tô Nhược Thủy dụ tôi đến. Tam gia vốn định cho người đi cứu tôi nhưng cuối cùng lại không làm thế mà nói cho Hồng Nhan trước, cũng tỏ thái độ sẽ không cứu tôi.
Hơn nữa Tam gia làm thế vì muốn xem xem Hồng Nhan có vì muốn cứu tôi mà không quan tâm đến lợi ích của anh ấy không. Không ngờ Hồng Nhan vậy mà thật sự đến cứu tôi. Chuyện này làm Tam gia thất vọng, hôm qua khi Hồng Nhan trở lại hai người bọn họ cãi nhau, trong lúc tức giận Hồng Nhan liền nói muốn rời khỏi Cẩm Tú.
Đây chính là lí do hai tên thuộc hạ thân tín của Tam gia muốn xử lí tôi. Ở trong mắt bọn chúng Hồng Nhan chính là chị dâu, mà quan trọng hơn chị ấy là bảo đao của Tam gia. Không ai được phép cướp chị ấy khỏi Tam gia. Bọn chúng nghĩ thế, Tam gia đương nhiên cũng nghĩ thế.
Nói tới đây, Triệu Côn Bằng bảo tôi: “Trần Danh, cậu không biết được năng lực và giá trị của Hồng Nhan nên sẽ không hiểu tại sao bọn Tam gia lại tuyệt tình như vậy.”
Tôi hít sâu một hơi, không nghĩ đến còn nhiều chuyện ẩn khuất như vậy. Chỉ có điều tôi đột nhiên thương thay cho Hồng Nhan. Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe tôi nói: “Các anh lúc nào cũng nói chị ấy tài giỏi thế nào, chị ấy quan trọng với Tam gia ra sao. Nhưng em chưa từng nghe thấy ai quan tâm chị ấy. Có lẽ trong mắt các anh, giá trị tồn tại duy nhất của chị ấy là được Tam gia cần, nhưng là một người con gái sống giữa lòng thành phố rộng lớn, thứ Hồng Nhan cần không phải là được coi trọng mà là được quan tâm.”
Vốn dĩ tôi còn hơi bất mãn với Hồng Nhan, nhưng nghe Triệu Côn Bằng nói xong, chút bất mãn trong lòng cũng từ từ tan biến. Ngược lại tôi hơi thương hại chị ấy. Cho dù có tài giỏi như nào thì một thanh đao sắc nhọn cũng không thẳng nổi một hòn đá cứ ngày ngày va đập vào.
Triệu Côn Bằng nói: “Dù chúng ta biết thế, Hồng Nhan cũng biết thế. Nhưng nếu Tam gia không cần Hồng Nhan nữa, có lẽ cô ấy cũng sẽ rời khỏi thành phố này.”
Nghĩ đến ánh mắt Hồng Nhan nhìn Tam gia tràn đầy tình cản, tôi biết Triệu Côn Bằng nói đúng.
Suy nghĩ một lát tôi nói: “Có phải Tam gia cảm thấy em với Hồng Nhan quá thân cận nên mới từ bỏ em không?”
Tuy nói ban đầu tôi tin lý do thoái thác này, nhưng bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy không thể nào. Tam gia sao có thể không có tự tin như vậy? Nếu có người nói tôi có thể làm lay động địa vị của Tam gia trong lòng Hồng Nhan, tôi chính là người đầu tiên không tin.
Triệu Côn Bằng trầm mặc một lát nói: “Tam gia tuy là thiếu gia của nhà họ Vân, nhưng đi từng bước đến ngày hôm nay, gian khổ trong đó không phải một người nhỏ bé như cậu có thể hiểu được. Bởi vì không dễ dàng nên mỗi bước đi cậu ấy đều phải thật cẩn thận. Cậu ấy nghĩ là trước khi đứng vững thì sẽ luôn giấu tài. Đó chính là lý do cậu ấy không xen vào cuộc tranh đấu giữa cậu với Dương Phàm Khôn.”
“Nhưng hôm qua Hồng Nhan lại cứu cậu, sẽ làm cho người khác nghĩ rằng cậu ấy vì cậu mà không ngại đối đầu với nhà họ Dương. Tam gia vì bảo vệ thế lực của mình nên đành bỏ rơi cậu, khiến nhà họ Dương nghĩ rằng Hồng Nhan cứu cậu là ý của cô ấy.”
Hoá ra là thế, tôi đã nói mọi chuyện không đơn giản như vậy mà.
Triệu Côn Bằng nói: “Có thể cậu thấy Tam gia làm vậy là không đủ nghĩa khí, nhưng có rất nhiều anh em đi theo Tam gia, mỗi bước đi của cậu ấy đều liên quan đến tính mạng của họ. Bọn họ vốn là châu chấu buộc trên cùng sợi dây, cậu ấy không thể vì một mình cậu mà ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người như vậy. Cho nên tôi hi vọng cậu đừng trách cậu ấy.”
Tôi gật đầu nói: “Nếu anh không nói, có lẽ trong lòng em sẽ còn chút khó chịu. Nhưng nghe anh nói thế, em hiểu được cách làm của Tam gia. Anh nói em không hiểu những khó khăn của Tam gia em biết, dù sao thân phận của bọn em vốn khác nhau. Nhưng em hiểu rõ một người bò lên được chỗ cao có bao nhiêu khó khăn, cho nên em có thể hiểu được việc anh ấy vứt bỏ em.”
Tôi thật sự nghĩ như vậy. Tôi thậm chí cảm thấy Tam gia không trực tiếp đưa tôi đến nhà họ Dương để lấy lòng, ngược lại còn giao cho tôi quán bar Bản Sắc đã là hết lòng giúp đỡ tôi rồi.
Chỉ là tôi có chút không hiểu, hỏi Triệu Côn Bằng: “Hồng Nhan có biết đến cứu em sẽ có hậu quả gì không?”
Triệu Côn Bằng đáp: “Cậu nói xem?”
Trong lòng tôi không biết là cảm giác gì. Một người con gái có thể giúp đỡ Tam gia nhiều như vậy, sao có thể không biết những điều này. Chính là chị ấy biết rõ hậu quả vẫn đi tới cứu tôi, điều này nói rõ chị ấy thật sự quan tâm tôi. Tôi có tài đức gì khiến chị ấy đối xử tốt với tôi như thế?
Trong lòng tôi cảm động nhưng cũng có áy náy. Nếu biết chị ấy vì giúp tôi mà cãi nhau ầm ĩ với Tam gia, trước khi rời đi dù có tức giận thì tôi cũng sẽ không nói những lời ấy.
Triệu Côn Bằng ra hiệu cho tôi xuống xe nói: “Người anh em, tôi chỉ có thể tiễn cậu tới đây thôi. Mấy người Vương An bây giờ có lẽ đã rút khỏi Bản Sắc rồi, cậu...” Nói đến đây anh ấy vỗ vỗ vai tôi, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Chúc cậu may mắn.”
Tôi gật đầu nói: “Chúc em may mắn. Còn nữa, anh Triệu, thời gian qua thật sự rất cảm ơn anh.”
Nói xong tôi bước xuống xe không quay đầu bước thẳng vào Bản Sắc.
Lúc này Bản Sắc vẫn chưa mở cửa, nhìn quán bar vắng vẻ, trong lòng tôi hiểu rõ, Tam gia giao quyền quản lý quán bar cho tôi thực ra là muốn vứt bỏ nó. Từ nay về sau, tôi và Bản Sắc chính là mối quan hệ sống chết có nhau. Nhưng cho dù như thế nào, tôi vẫn rất cảm kích anh ấy, ít nhất anh ấy còn cho tôi chỗ dung thân.
Tôi ngồi trên cầu thang yên lặng hút thuốc, chờ đợi cơn bão táp sắp tới.
Lác đác có vài nhân viên đến chuẩn bị mở cửa quán bar, dần dần cũng có mấy vị khách tới. Tôi gửi tin nhắn cho Tô Nhược Thủy bảo cô ấy ở yên trong ký túc đừng ra ngoài. Tôi nói dối rằng tối nay quán bar sẽ có việc lớn, đợi mọi việc kết thúc rồi hãy đến đây.
Tô Nhược Thủy lập tức gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi nói không sao, còn nói ngày mai sẽ dẫn cô ấy đi dạo phố, cô ấy mới vui vẻ cúp điện thoại.
Mà ngay khi điện thoại vừa cúp, một đám người hùng hổ tiến vào. Trên tay mỗi người đều cầm ống thép, mà đứng giữa bọn chúng là đối thủ một mất một còn của tôi -Dương Phàm Khôn.
Tôi biết Dương Phàm Khôn nhất định đã nhận được tin tức, biết tôi bị Tam gia bỏ rơi, một lần nữa trở thành kẻ chỉ có hai bàn tay trắng.
Dương Phàm Khôn lạnh lùng cười nhìn tôi: “Trần Danh, tao muốn xem xem tối nay có kẻ nào dám đến cứu cái mạng con chó lang thang của mày không?” Nói xong hắn lạnh lùng bồi thêm một câu: “Đuổi hết người đi rồi đập hết cho tao.”
Dương Phàm Khôn vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn liền bắt đầu đuổi khách. Bọn chúng cũng nhanh chóng đóng cửa quán bar sau đó điên cuồng đập phá. Cùng lúc đó có hai người tiến đến muốn bắt tôi, tôi cầm con dao vật lộn cùng bọn chúng. Nhưng tôi vốn đang bị thương, hơn nữa hai tay khó địch lại bốn tay, chẳng bao lâu tôi đã bị bọn chúng bắt được.
Bọn chúng ấn tôi quỳ xuống trước mặt Dương Phàm Khôn, giống hệt như hôm qua. Dương Phàm Khôn tiến lên đạp tôi một cước mắng: “Con mẹ mày, một thằng nhãi ranh mà cũng có nhiều người đẹp đến cứu mày như vậy. Mẹ nó chứ, công lý ở đâu?”
Tôi cười cười nói: “Mày ghen tị à? Ai bảo mày xấu hơn tao?”
Dù sao tôi cũng đã thành thế này, cho dù có cầu xin hắn cũng không buông tha, chi bằng giây phút cuối cùng kiên cường một chút.
Dương Phàm Khôn thở hổn hển tát lên mặt tôi mắng: “Thằng chó, xem ra hôm nay tao phải làm thịt mày!” Nói xong hắn hô một tiếng: “Tô Nhược Thủy!” Lúc phát hiện Nhược Thủy không ở đây, hắn cười xấu xa nói: “Thế nào? Giấu bạn gái đi rồi? Không sao, tao nhất định sẽ khiến cô ta ăn diện xinh đẹp đến gặp tao.”
Nói xong hắn cho người lục soát tìm điện thoại của tôi, sau đó gọi điện thoại cho Tô Nhược Thủy. Trong lòng tôi không chút lo lắng, vì ban nãy Triệu Côn Bằng nhắn tin cho tôi nói bọn họ đã đón Tô Nhược Thủy đi rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, điện thoại của cô ấy chắc chắn gọi không được.
Quả nhiên Dương Phàm Khôn không gọi được, hắn mắng mẹ nó, hỏi tôi Tô Nhược Thủy ở đâu? Tôi nói: “Mày có bản lĩnh thì tự đi mà tìm.”
Dương Phàm Khôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày tưởng mày giấu cô ta đi thì không sao chắc? Tao nói cho mày biết, cho dù hôm nay chơi chết mày rồi, thì tao cũng sẽ tìm ra thấy cô ta, giày vò cô ta bên cạnh thi thể mày.”
Nói xong hắn cho người lấy dao đến, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi nói: “Lần này, tao quyết định xử lý mày, tránh cho đêm dài lắm mộng. Có điều mày cũng đừng mong gặp may. Lần này sẽ không có ai đến cứu mày đâu, cho dù có người đến cũng vô dụng. Tối nay mày nhất định phải chết.”
Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Chính tôi cũng không ngờ đến giờ phút này đối với cái chết, tôi lại không có nhiều sợ hãi. Đến tôi cũng bội phục dũng khí của bản thân.
Mà đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ầm vọng lại từ cửa quán bar, đó là tiếng động cơ ô tô gầm rú đinh tai nhức óc...