Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy hϊếp Bào Văn xong tôi cúp máy sau đó lập tức gửi tin nhắn cho chú Lôi, không lâu sau có mấy người tiến vào Sena Zoan, một người tay cầm bông hồng, đây chính là ám hiệu mà tôi và chú Lôi đã thống nhất trước. Đám người này chính là người mà chú Lôi gọi đến để diễn cùng với tôi.

Anh Đậu đứng bên cạnh tôi nói nhỏ: “Cậu đã không tin được chú Lôi, sao còn không để anh em nhà mình tự diễn kịch?”

Tôi nói: “Con người Bào Văn rất cẩn trọng, nói không chừng cô ta đã thăm dò hết người của chúng ta rồi. Nếu bị cô ta nhận ra người của chúng ta giở trò thì chắc chắn cô ta sẽ cảnh giác, tới lúc đó phiền phức hơn.”

Anh Đậu hiểu ra rồi gật đầu nói đã hiểu rồi.

Chúng tôi đợi một lát Bào Văn đã đến. Cô ta mặc một bộ đồ công chức, bộ đồ này ôm trọn thân hình cô ta, phô bày từng đường nét đẹp tinh tế trên cơ thể cô ta. Cô ta bước tới với bộ mặt lạnh lùng, tôi nhìn xung quanh rồi nghe thấy cô ta nói: “Đừng có nhìn nữa, tôi đến một mình.”

Tôi cười lạnh nhạt nói: “Đã thế thì chúng ta vào chủ đề luôn đi. Tôi biết người của tôi đã trở thành quân tinh nhuệ cho cô. Cô đứng vững ở Nam Kinh cũng may nhờ có bọn họ. Tối qua cô đã gây ra tổn thất rất lớn cho tôi, cô nói xem tôi nên xử lý bọn họ thế nào đây?”

Bào Văn nheo mắt nói với giọng trầm trầm: “Trần Danh, giờ cậu chính là đang “bắt cóc” đấy!”

Tôi cười nói: “Xem ra chúng ta không có gì để nói rồi.”

Bào Văn hơi nhăn mày thấy tôi muốn đi bèn nói: “Nói đi, cậu muốn thế nào mới thả bọn họ đi?”

Tôi giơ tay ra trước mặt cô ta nói: “Tôi muốn con số này.”

Bào Văn nói một cách coi thường: “Năm trăm nghìn tệ?”

Tôi lắc đầu nói: “Bào Văn, cô cũng biết làm trò cười lắm, năm trăm nghìn tệ có thể bù đắp cho chúng tôi tổn thất của mấy cái quán sao?”

Bào Văn hơi ngẩn người, và nói với giọng phẫn nộ: “Cậu muốn năm triệu?”

Tôi gật đầu, cô ta nói không thể được.

Tôi nói: “Năm triệu này dùng để mời ca sĩ, bù đắp lại những tổn nhất của sự kiện, rồi còn sửa sang lại mấy cái quán nữa, chỗ này cũng không nhiều, tôi đã tính rẻ nhất cho cô rồi.”


Bào Văn cười lạnh lùng nói: “Hoá ra cậu muốn lấy năm triệu này để vớt vát danh tiếng cho mấy cái quán à? Thế được tôi đưa cậu tiền. Tôi muốn xem xem cậu có khả năng cho vịt hoá thiên nga không.”

Nói xong cô ta rút ra một tờ chi phiếu, viết “xoèn xoẹt” lên chi phiếu rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy và nghĩ cô ta đúng là có tiền, trước đây khi đưa cho tôi năm trăm nghìn cũng không hề chớp mắt, giờ đưa tôi năm triệu cũng chả chút do dự khiến tôi không ngừng nghĩ đến tiền của cô ta lấy từ công ty của Trần Nhã hay là do ông bố kia đưa cho?

Kệ đi, dù sao lấy được số tiền này tôi cũng tiết kiệm được bao nhiêu, cũng không cần Tam gia bỏ tiền ra nữa.

Có lẽ bộ dạng cầm chi phiếu của tôi hơi bất thường nên Bào Văn nhìn tôi với vẻ mặt coi thường và hỏi: “Chẳng phải chỉ năm triệu thôi sao, nhìn cái bộ dạng chẳng có tiền đồ gì của cậu kìa.”

Tôi cười lạnh nhạt: “ Tôi vui không phải vì năm triệu mà vì cô chịu thua rồi. Bào Văn, hoá ra cô cũng có ngày hôm nay.”

Bào Văn cười một cánh phẫn nộ, bảo tôi đừng có đắc ý.

Tôi nói: “Tôi biết cô sẽ trả thù nhưng đó là chuyện sau này, chuyện sau này chưa biết được. Ai mà biết cô còn có khả năng trở mình được không?”

Bào Văn cười lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một kẻ thua cuộc trong tay tôi, cậu cũng to miệng quá nhỉ?”

Tôi không quan tâm đến mấy lời giễu cợt của cô ta, tôi nói: “Đưa điện thoại của cô cho tôi.”
Bào Văn nheo mày nói: “Sao? Sợ tôi giở trò à? Yên tâm, tôi không có khả năng đấy đâu. Tôi chỉ muốn xoá tấm ảnh lúc nãy của cậu đi thôi.”

Bào Văn đặt điện thoại lên bàn nói với tôi: “Cậu tự nhìn đi, đã xoá rồi đấy.”

Lúc này những người ở phòng bên cạnh đột nhiên nhao nhao lên, một nam một nữ lôi kéo nhau, chả mấy chốc đã đánh đuổi nhau tới trước bàn chỗ bọn tôi. Một người “không may” làm đổ rượu lên mặt Bào Văn, tôi nhanh chóng đứng lên nói với giọng tức giận: “Các người làm gì đấy?”

Bào Văn vốn rất tức giận nhưng thấy tôi phát cáu lên như vậy, cô ta cũng bình tĩnh lại hơn.

Tôi vội hỏi cô ta: “Cô không sao chứ?”

Bào Văn lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, lúc này tôi mới “nhớ ra” tôi và cô ta là kẻ thù, tôi cau mày nói: “Tôi thấy cô cũng chẳng làm sao được, nếu không thì sao lại nói kẻ xấu sống ngàn năm chứ.”
Bào Văn đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Nói xong cô ta không cầm điện thoại mà vội đi tới nhà vệ sinh.

Sau khi cô ta đi, đám người đó đã giải tán, anh Đậu đụng vào vai tôi nói: “Mỹ nam kế của cậu đúng là lợi hại, sắc mặt cô ta lúc nãy cũng thay đổi rồi, tôi nghĩ cậu mà thể hiện quan tâm cô ta chút nữa, thì có muốn ngủ với cô ta cô ta cũng bằng lòng.”

Tôi liếc anh ấy một cái nói tôi vừa nãy chỉ thăm dò thôi. Ai biết Bào Văn thật sự lại…

Thở dài một hơi, tôi không nói tiếp nữa. Thực ra nếu không phải do Bào Văn quá quắt quá thì tôi cũng sẽ không hận cô ta như vậy, cho dù cô ta có đánh tôi hay bắt nạt tôi thì sau ly hôn mọi thứ đều phai nhạt rồi. Nhưng cô ta đang gánh trên người mạng của con tôi, còn cả mạng của Dương Tiểu Huyên, tôi không thể tha thứ cho cô ta được.
Tôi dằn những suy nghĩ sục sôi trong lòng lại, tôi lấy số Cao Dĩ Tường từ máy cô ta, mở tin nhắn ra để xác nhận hắn và Bào Văn tối nay không có hẹn với nhau. Lúc này tôi gửi cho hắn một tin nhắn, nói có một nhà hàng đồ tây rất nổi tiếng ở Nam Kinh, hẹn hắn ta tám giờ tối nay gặp mặt ở đó.

Hắn rất nhanh chóng trả lời tôi nói nhất định sẽ đến.

Tôi kéo số của hắn vào danh sách đen, sau đó mới bỏ điện thoại xuống. Nhưng đúng lúc tôi vừa làm việc này xong thì Bào Văn quay trở lại.

Tôi đứng dậy nói: “Tôi phải đi đây.”

Bào Văn tức giận nói: “Bọn Tráo Tử đâu?”

Tôi nói: “Cô yên tâm, mấy đứa cứng đầu không chịu nhận tội đều sẽ được thả về thôi, còn mấy đứa yếu đuối thì phải trả giá cho hành động tối qua rồi.”

Bào Văn phẫn nộ nói: “Cậu dám lật lọng!”
Tôi cười nói: “Lật lọng sao? Bào Văn, tôi nói cô đưa tôi năm triệu thì tôi thả người bao giờ? Hơn nữa, tôi đã từng đồng ý đấy thì làm sao? Bào Văn cô quên rồi à, lúc đầu cô nói nếu tôi quỳ xuống tôi sẽ tha cho con tôi đi, nhưng cô đã làm thế nào? Cô quên rồi sao?”

Nói tới đây mặt Bào Văn biến sắc, cô ta chau mày trợn mắt nhìn tôi nói: “Giờ cậu còn nhớ đến cô ta và đứa trẻ đó?”

Tôi không quan tâm cô ta, nói với anh Đậu: “Chúng ta đi thôi.”

Anh Đậu nhìn Bào Văn đầy uất hận nói: “Bào Văn cô còn nợ cả mạng của em gái tôi! Tôi đợi cô lấy mạng đền mạng!”

Tôi và anh Đậu rời khỏi Sena Zoan sau đó tôi đưa cho Đao Tử một địa chỉ, bảo cậu ấy dẫn người tới đó theo dõi.

Tới bảy rưỡi tối, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa nhà hàng, một người đàn ông đẹp trai tuấn tú mặc bộ đồ tây bước xuống, trên tay còn cầm một bó hoa hồng, đeo cặp kính gọng vàng, trông vô cùng hào hoa phong nhã. Hắn ta thu hút biết bao ánh mắt của những người con gái khác. Hắn chính là Cao Dĩ Tường.
Cao Dĩ Tường bước vào nhà hàng với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, tôi bước tới đó nhanh chóng kề dao vào cổ hắn và nói với giọng thật trầm: “Cao đại thiếu gia, tôi không muốn lấy mạng anh đâu, tốt nhất anh ngoan ngoãn đi theo tôi.”

Cao Dĩ Tường trầm giọng nói: “Cậu là ai? Có biết tôi có vệ sĩ không hả? Chỉ cần tôi hét một tiếng cậu sẽ chết chắc.”

Tôi nói: “Cao đại thiếu gia thật thú vị, anh thấy vệ sĩ của anh nếu còn cử động được thì chẳng lẽ họ lại không xông tới sao? Còn tôi là ai thì tôi nghĩ anh có lẽ không muốn biết, nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết, người con gái mà anh thích, trên người cô ta chỗ nào có nốt ruồi tôi đều biết hết.”

Nghe xong mặt hắn thay đổi, còn tôi lúc này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Tôi sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện nên kẹp chặt Cao Dĩ Tường, hắn không dám động đậy, chỉ có thể để tôi kéo lên xe.
Tôi lái xe đến phòng của Đao Tử, lúc này trong phòng trống trơn, đám hai mươi người bọn Tráo Tử, đã có một số được thả ra, một số được giao cho Tam gia, điều chờ đợi bọn chúng chính là nhà tù.

Tôi để Cao Dĩ Tường lên ghế, hắn nhìn tôi lạnh nhạt nói: “Tao biết mày, mày chính là chồng cũ của Bào Văn, tên rác rưởi ở rể!”

Tôi cười lạnh nhạt cho hắn một cái bạt tai rất đau nói: “Loại rác rưởi như tao giờ có thể ỉa lên đầu mày mà mày còn không tránh được đấy, mày nói xem mày có phải càng là loại rác rưởi hơn không?”

Cao Dĩ Tường lạnh nhạt nhìn tôi nói: “Có giỏi thì gϊếŧ tao đi, nếu không tao mà còn thở thì mày sẽ chết.”

Tôi không nói gì, mà lấy con dao cắm vào gân chân hắn, hắn rít gào trong cơn đau, mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ, tôi nói: “Cao Dĩ Tường, tốt nhất mày đừng dùng kế khích tướng với tao vì tao sẽ gϊếŧ mày thật đấy.”
Cao Dĩ Tường trợn mắt nhìn tôi nói: “Mày không dám!”

Tôi cười đáp: “Không dám? Mày có muốn đi xem trên người Dương Phàm Khôn có tổng cộng bao nhiêu vết đâm không? Tao nói cho mày biết nhé, cho dù Cao Phong không nhiều chuyện đâm thêm một nhát thì hắn cũng chỉ có con đường chết vì mục đính của tao chính là cho hắn chảy máu, để cho hắn mở to mắt mà nhìn xem máu của mình chảy cạn kiệt đến chết.”

Nói xong, sắc mặt Cao Dĩ Tường ngày càng khó coi, cuối cùng trong đôi mắt đó chỉ còn lại sợ hãi. Tôi rút dao ra sau đó đâm hắn thêm hai nhát hắn kêu lên đau đớn: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chỉ cần cậu đừng gϊếŧ tôi, muốn tôi làm gì cũng được! Cậu cần tiền tôi có thể đưa cho cậu, không cho tôi tiếp cận Bào Văn tôi cũng có thể đồng ý, chỉ xin cậu đừng gϊếŧ tôi.”
Nhìn cái bộ dạng Cao Dĩ Tường lúc nãy kiêu cạo ngút trời, lúc này lại giống con chó chết khiến tôi vui không nói nên lời.

Tôi nói: “Nếu muốn tao thả mày đi, thì cũng phải xem mày hợp tác thế nào đã.”


Nói xong, tôi cho người bịt miệng Cao Dĩ Tường sau đó lôi điện thoại hắn ra, gửi cho bố hắn một tin nhắn cầu cứu rồi tắt máy.


Làm xong tôi rút một cây bút ghi âm ra nói: “Cao đại thiếu gia, nói xem mày đã từng làm việc gì phạm pháp, đừng nói với tao là không có, tao không tin đâu!”


Lúc đó Cao Dĩ Tường còn chưa hiểu được tôi rốt cục muốn làm gì, còn trong lòng tôi thì không kiềm chế nổi kích động. Chỉ cần hôm nay thành công, tôi tin rằng có thể khiến Bào Văn quỳ lạy tôi, rồi đuổi cô ta ra khỏi Nam Kinh!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK