Chị ấy nhìn tôi, nói: "Vào trong rồi nói chuyện".
Tôi mau chóng đứng dẹp sang một bên để chị ấy bước vào phòng. Tôi khóa cửa phòng lại, hỏi: "Tiểu Tình Thiên thì sao? Chị tới đây thì ai trông con bé? Phải xa mẹ nó có khóc nhiều không?"
Thanh Hồ lạnh lùng đáp: "Có người chuyên chăm sóc con bé, sẽ không có chuyện gì đâu. Lần này chị tới tìm em là muốn nói chuyện của Giai Âm".
Nếu là trước đây thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi sẽ có ngày Thanh Hồ chủ động đến tìm tôi nói chuyện của Giai Âm như thế này. Thật không ngờ chị ấy lại chủ động nhắc chuyện này với tôi một cách tự nhiên như vậy.
Tôi gật đầu đáp: "Chị nói đi, có điều em không có thời gian tiếp đón chị cẩn thận, chị ngồi tạm xuống đây nhé".
Nói rồi tôi bước tới bên cạnh bệ cửa sổ, tiếp tục cẩn thận quan sát. Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy một người bước ra từ một căn phòng trong biệt thự. Người này nhìn có vẻ không có gì đặc biệt nhưng hộp thuốc anh ta đang cầm lại thu hút sự chú ý của tôi, nhờ nó mà tôi biết được anh ta là bác sĩ. Tại sao lại có một bác sĩ ở nhà Tả Thanh Lưu, có ai bị thương sao?
Nghĩ tới việc Giai Âm bị xe đâm, trong lòng tôi chấn động, tự nhủ không phải bác sĩ này được mời tới để chữa trị cho Giai Âm đấy chứ? Những người có mặt ở hiện trường hôm đó nói Giai Âm bị thương nặng rồi bị một đám người đưa đi. Đám người này chắc chắn sẽ không gϊếŧ Giai Âm ngay. Dựa vào thân phận của cô ấy, nếu không phải tới nước đường cùng thì Tả Thanh Lưu sẽ không dễ dàng đẩy cô ấy vào cửa tử. Cho nên, nếu Giai Âm thực sự ở trong biệt thự đó, chắc chắn bác sĩ này là do Tả Thanh Lưu mời tới cứu cô ấy.
Nghĩ vậy, tôi tỉ mỉ quan sát lại căn phòng đó lần nữa. Chỉ thấy căn phòng được giám sát rất cẩn mật, trước cửa ít nhất cũng phải có hai chiếc camera, rồi còn cả hai vệ sĩ đứng canh. Căn phòng này xem ra còn được canh giữ cẩn mật hơn cả phòng của Tả Thanh Lưu.
Thật kì lạ.
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định phải tới biệt thự đó thăm dò một lần, bởi tôi vô cùng sốt ruột muốn biết Giai Âm bị thương có nặng không.
Có điều, tôi phải làm thế nào mới tránh được camera giám sát và hai tên vệ sĩ kia? Lúc này, tôi chợt nghĩ đến chị Hoa, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng liều lĩnh. Mặc dù cách tôi nghĩ ra rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn phải thử một lần. Nghĩ vậy, tôi trèo lên giường lấy chiếc điện thoại vừa chôm được ra để gọi điện cho chị Hoa. Lúc quay lưng lại tôi mới phát hiện ra Thanh Hồ đang đứng cách tôi không xa, nhìn tôi rất chăm chú. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì bận lo chuyện của Giai Âm mà quên mất cả sự tồn tại của chị ấy.
Tôi lên tiếng: "Không phải chị nói có việc muốn nói sao? Sao lại im lặng không nói gì vậy?"
Thanh Hồ lạnh lùng đáp: "Chị chỉ có một chuyện cần nói mà thôi".
Tôi tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thanh Hồ không trả lời câu hỏi của tôi mà đổi chủ đề: "Giai Âm đã nói với em những gì rồi?"
Cứ nhắc tới chuyện này là trong lòng tôi lại thấy phiền muộn. Tôi trầm mặc một lúc rồi đáp: "Cô ấy nói em không buông bỏ được chị và Tô Nhược Thủy nhưng lại chọn cô ấy, như vậy là không công bằng với cả hai. Cho nên, muốn cho cả hai một thời gian để bình tĩnh suy nghĩ".
"Em đồng ý rồi sao?", Thanh Hồ khẽ cau mày, trong mắt có vài tia phẫn nộ.
Thấy Thanh Hồ như vậy, tôi cũng không biết phải trả lời ra sao nên đành hỏi lại chị ấy: "Chị thấy em đối xử với Giai Âm có công bằng không?"
"Đương nhiên là không. Em đã bao giờ đối xử công bằng với cô ấy đâu?", Thanh Hồ nói chắc nịch.
Mặt tôi nóng bừng lên, xấu hổ trả lời: "Xin lỗi".
"Em không cần xin lỗi chị, cũng không cần xin lỗi Tô Nhược Thủy. Nói thẳng ra, chị và Nhược Thủy đều tình nguyện hi sinh vì em và em cũng đã báo đáp bọn chị đầy đủ. Bất luận kết cục của chị và Tô Nhược Thủy ra sao thì trong cuộc tình này, bọn chị đều không bị thiệt. Bọn chị và em chỉ là tìm tới nhau để lấy thứ mình cần mà thôi, nên em không cần áy náy gì với chị và Nhược Thủy. Người duy nhất mà em cần xin lỗi chính là Giai Âm", Thanh Hồ nghiêm mặt nói.
Tôi không ngờ chị ấy lại thẳng thắn nói về vấn đề tình cảm của chúng tôi như vậy nên tạm thời á khẩu không biết trả lời ra sao. Thanh Hồ khẽ cau mày rồi thở dài, hờ hững nói: "Thực ra chị để Giai Âm tiễn em vốn không phải muốn cô ấy nói với em những lời này. Chỉ là chị biết cô ấy sẽ không nghe lời chị".
Tôi nghi ngờ hỏi lại: "Chị muốn cô ấy nói gì với em?"
Thanh Hồ lạnh lùng đáp: "Chị muốn cô ấy nói với em về chuyện của Tô Nhược Thủy. Thực ra lần này Giai Âm đến không phải vì nhiệm vụ mà chỉ là tới thăm em mà thôi. Còn về việc tại sao cô ấy lại "rảnh" như vậy, là do năm lần bảy lượt làm trái ý cấp trên nên mới bị đình chỉ công tác một tháng. Đáng lẽ, cô ấy còn bị cấm túc một tháng nhưng có người nhà họ Tống ra mặt nói giúp nên mới không bị nhốt lại mà được về nhà đóng cửa suy nghĩ. Nhưng cô ấy không về nhà mà chạy tới Đông Bắc".
Tôi thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn lại bởi chưa từng nghĩ đến việc Giai Âm sẽ bị phạt, hơn nữa còn bị phạt nặng như vậy. Vậy mà cô ấy chẳng nói với tôi, khiến tôi cảm thấy rất buồn. Trực giác mách bảo việc cô ấy suýt bị nhốt lại chắc chắn có dính dáng tới tôi bởi Thanh Hồ đã nói rồi, chị ấy muốn nói chuyện liên quan tới Tô Nhược Thủy. Lẽ nào, Giai Âm vì tôi mà muốn ngăn cản cấp trên lợi dụng Tô Nhược Thủy? Kết quả là làm cấp trên nổi giận bởi hành động này của cô ấy không phù hợp với thân phận quân nhân của mình chút nào. Trong mắt cấp trên, cô ấy phải giống như người nhà họ Tô, luôn luôn phục tùng mệnh lệnh, không được phép vì tình cảm cá nhân mà đòi hỏi hay nghi ngờ bất cứ điều gì.
Quả nhiên, suy nghĩ của tôi đã được Thanh Hồ xác thực, chị ấy nói: "Sau khi biết cấp trên muốn lợi dụng Tô Nhược Thủy, Giai Âm liền tỏ thái độ phản đối rồi nói chuyện đó với Tô Quảng Hạ. Vốn dĩ chuyện này phải được giữ bí mật nhưng Giai Âm đã tiết lộ ra ngoài. Nếu không phải cô ấy là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Tống, lại lập nhiều chiến công thì đã bị trừng phạt rất nặng rồi. Có điều, em đã làm được gì cho cô ấy chứ?"
Tôi đã làm gì cho Giai Âm? Tôi nhớ khi biết cấp trên muốn lợi dụng Tô Nhược Thủy đã tức giận gọi điện cho Giai Âm để chất vấn cô ấy. Tôi còn nói "thà phụ tất cả người trong thiên hạ chứ quyết không phụ Nhược Thủy". Nghĩ tới câu nói đó tôi thấy mình vừa ngu ngốc vừa độc ác, thật sự muốn tự vả mình một cái thật mạnh".
Có điều, tại sao Thanh Hồ lại biết được những chuyện này?
Tôi tò mò nhìn Thanh Hồ, dường như chị ấy đọc được điều tôi đang nghĩ nên lạnh lùng nói: "Chị biết được chuyện đó là vì nghe được cuộc nói chuyện của Giai Âm và Tô Quảng Hạ. Tô Quảng Hạ nói Giai Âm năm lần bảy lượt trái lệnh cấp trên, sau khi trở về có lẽ sẽ bị phạt nặng hơn rồi hỏi Giai Âm không sợ sao? Em biết Giai Âm trả lời thế nào không?"
"Không sợ", tôi nói chắc nịch rồi tiếp: "Trước nay một khi đã làm việc gì thì Giai Âm sẽ không sợ hậu quả. Hơn nữa, nếu chuyện đó là vì em thì dù có thế nào cô ấy cũng sẽ không hối hận".
"Em cũng biết vậy sao?", Thanh Hồ cau mày, lạnh lùng hỏi.
Thấy vẻ trách móc của Thanh Hồ, tôi vừa buồn vừa tự trách bản thân mình. Thanh Hồ nói tiếp: "Thực ra, em vốn dĩ biết rất rõ người em yêu nhất chính là cô ấy, người em không thể rời xa nhất cũng chính là cô ấy. Có điều, em cứ không chịu bỏ đi cái thứ gọi là "trách nhiệm", lúc nào cũng nghĩ rằng mình nợ chị và Tô Nhược Thủy. Cho nên chỉ cần chị hoặc Nhược Thủy muốn em bù đắp thì em sẽ không từ chối. Nhưng em có từng nghĩ, nếu em thực sự chọn quay lại với chị hoặc Nhược Thủy thì sẽ bất công với tất cả chúng ta bởi cả đời này sẽ không ai thực sự hạnh phúc không?”.
Ngập ngừng một chút, chị ấy nói tiếp: "Hơn nữa, chị cũng không cần em bố thí tình cảm, không cần em oai phong lẫm liệt tuyên bố sẽ có trách nhiệm với mẹ con chị. Đứa con này chị sinh ra vì bản thân chị muốn vậy, không hề liên quan gì đến em hết. Chị sinh nó ra là để hoàn thành ước nguyện của mình, để không mắc nợ với sinh linh nhỏ bé này. Chị không sinh nó ra để uy hϊếp hay làm em áy náy, mong em hiểu được điều này. Còn về Tô Nhược Thủy, cô ấy mất trí nhớ cũng tốt, không mất trí nhớ cũng chẳng sao. Với tình cảm sâu sắc cô ấy dành cho em, đương nhiên sẽ không muốn để em trở thành một người bất hạnh. Hơn nữa, cô ấy đã không còn nhớ gì nữa, em không thấy đây là sự sắp đặt khéo léo nhất của số phận sao?"
Sự sắp đặt khéo léo của số phận? Tôi nhìn Thanh Hồ, chị ấy né tránh ánh mắt tôi, buồn bã nói: "Tô Nhược Thủy đã mất trí nhớ, còn chị vì mối thù của đời trước mà vĩnh viễn không thể ở bên cạnh em. Đây chính là số mệnh sắp đặt. Chị tin rằng, đây cũng chính là lựa chọn cuối cùng của em, nên mong em đừng nhầm lẫn, mong em hiểu rằng cảm giác cần phải có trách nhiệm với chị và Nhược Thủy là thừa thãi. Mong em hãy bớt lo những chuyện không đâu mà tập trung chăm sóc cho Giai Âm. Không phải cô gái nào cũng có thể hi sinh tất cả, thậm chí bỏ đi cả những điều mình tin tưởng, lãng phí tuổi xuân vì một kẻ lăng nhăng đâu".
Tôi không thể ngờ sẽ có ngày Thanh Hồ khuyên tôi chọn Giai Âm. Không, tới ngày hôm nay có quá nhiều chuyện tôi không ngờ tới đã xảy ra. Tôi chưa từng nghĩ có một ngày Giai Âm và Thanh Hồ sẽ trở thành chị em tốt, càng chưa từng nghĩ những lời chị ấy nói lại giải quyết được những khúc mắc trong lòng tôi. Chị ấy nói không sai, khi tôi phải quyết định buông tay, tôi mới nhận ra bản thân không thể từ bỏ Giai Âm. Dù cho Thanh Hồ và Nhược Thủy thực sự muốn tôi ở bên cạnh họ thì tôi cũng không thể quên Giai Âm được.
Thanh Hồ hờ hững nói: "Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi".
Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Thanh Hồ hỏi tôi: "Biệt thự mà lúc nãy em quan sát có phải có điều gì đó bất thường không?"
Tôi gật đầu, cố gắng dẹp những cảm xúc hỗn loạn trong lòng sang một bên, nói cho Giai Âm biết những điều tôi quan sát được và dự đoán của tôi. Chị ấy nghe xong, nhận lấy khẩu súng bắn tỉa mà tôi đưa cho, dùng ống ngắm của súng quan sát lại lần nữa rồi hỏi tôi định làm thế nào? Tôi nói tôi đang định gọi điện thoại cho chị Hoa, bảo chị ta lấy lí do đã tìm được hung thủ gϊếŧ hại chồng mình để tới gặp Sơn Khuyển tướng quân Tả Thanh Lưu. Quan sát đường đi của chị Hoa, tôi có thể biết và tránh được các chốt theo dõi. Còn về hung thủ gϊếŧ chồng chị Hoa, tôi sẽ đổ cho Trần Danh giả. Như vậy, tôi vừa không bị phát hiện vừa có thể mượn dao gϊếŧ người.
Nghe xong kế hoạch của tôi, Thanh Hồ gật đầu tán thành: "Kế hoạch không tồi, nhưng vẫn chưa đủ bởi vì em đã quên một chuyện. Nếu chị Hoa chỉ tới thăm hỏi bình thường thì tại sao phải đi vòng qua con đường có nhiều chốt theo dõi đó chứ? Nếu như Tả Thanh Lưu là kẻ thận trọng, hắn sẽ nghi ngờ tại sao chị Hoa lại tới vào thời điểm nhạy cảm như thế này. Hơn nữa, nếu chị Hoa đi sai đường thì sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ. Đến lúc đó thì phải làm sao?"
Nghe vậy, tôi cau mày. Thanh Hồ nói không sai, tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Có điều, nếu như kế hoạch này không ổn thì tôi chẳng còn cách nào khác ngoài trực tiếp xông vào.
Thanh Hồ nói: "Để chị giúp, chúng ta sẽ dùng kế điệu hổ ly sơn".
Tôi lập tức trả lời: "Không được!"
Thanh Hồ mặt lạnh tanh, ánh mắt vô cùng bình thản nhíu mày nhìn tôi. Chị ấy lúc này vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng: "Em dựa vào đâu mà bảo chị không được cứu cô ấy?"
"Em nói không được là không được. Chị đừng quên bây giờ chị đã làm mẹ", tôi vội vã nói.
Dường như chợt nhớ ra Tiểu Tình Thiên, nét mặt Thanh Hồ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều nhưng rồi chị ấy lại nghiêm mặt, hờ hững nói: "Tiểu Tình Thiên không thiếu người chăm sóc. Thẩm Nặc Ngôn, Tôn Nam Bắc, Tam gia, Giai Âm, ai cũng có thể chăm sóc tốt cho con bé. Hơn nữa, không phải nó còn bố sao?"
"Chị muốn cứu Giai Âm là muốn cứu ân nhân của mình. Giai Âm trong lúc chị khó sinh đã mời bác sĩ tốt nhất tới, trong lúc chị hôn mê đã ngày đêm chăm sóc. Cũng chính cô ấy đã ngăn cấp trên đưa con gái chị đi. Em có quyền gì mà ngăn chị cứu cô ấy? Em dựa vào đâu mà làm vậy?"