Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi nói Đoàn Thanh Hồ là bạn gái tôi, đám người này lần lượt tạo dáng nôn ra máu, ai cũng phẫn nộ chửi mắng, nói tôi đúng là không có tính người, có một cô bạn gái xinh đẹp còn không thỏa mãn, lại còn bắt cá hai tay.

Trong ánh mắt ghen tị, hận thù, ngưỡng mộ của mọi người, tôi lờ đi ánh mắt cảnh cáo của Đoàn Thanh Hồ, nói rất gợi đòn: "Các anh, đừng nản lòng, nếu các anh giàu như tôi, đẹp trai phóng khoáng như tôi, vừa có đức vừa có tài như tôi, có gia thế hùng hậu như tôi thì các anh cũng có thể trái ôm phải ấp, ôm đỏ tựa xanh, ngồi hưởng phúc."

Vương Mộng Như lúc này bước từ trong ra, nghe thấy thế thì cô ấy giẫm mạnh vào chân tôi, gót giày cao gót nhọn hoắt suýt nữa thì giẫm gãy chân tôi luôn, tôi đau không chịu nổi, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô ấy, cô ấy định tránh, nhưng bị tôi giữ chặt trong ngực, tôi còn lén lút bóp làn da trắng xinh của cô ấy, cô ấy tức giận trừng tôi, nhưng chỉ đành bất lực ngừng phản kháng.

Đám người này vốn đã có địch ý với tôi, nhưng sau khi nghe tôi nói thì không biết có bị phải câu "gia thế hùng hậu" dọa sợ không mà ai cũng thu lại vẻ mặt thù địch, nhìn tôi kiêng dè. Anh Thanh bò từ dưới đất dậy, cau mày hỏi: "Mày là ai?"

Tôi nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là bố nuôi tôi họ gì."

Anh Thanh cau mày, hỏi bố nuôi tôi họ gì? Tôi nói: "Bố nuôi tôi họ Diệp, họ Diệp to nhất cả Nam Kinh này ấy."

Nghe thấy thế, biểu cảm của những người này khác hẳn, nếu nói họ Diệp to nhất ở đây, đương nhiên là bố Diệp Phong rồi, nên ánh mắt những người này nhìn tôi bỗng lễ phép hơn nhiều, nhưng anh Thanh thì rõ ràng cứng hơn hẳn, hắn hỏi tôi thật không?

Tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra đưa cho hắn, hỏi: "Hay anh gọi điện cho bố nuôi tôi hỏi xem?"

Anh Thanh nghe thấy thế thì nhìn tôi chằm chằm một lúc, ngay lập tức tươi cười, nói: "Ôi, thì ra cậu là con nuôi của người đó, cậu nói sớm chứ, biết người đẹp đây, à không, nếu biết quý cô đây là bạn gái của cậu thì bọn tôi có to gan hơn nữa cũng không dám đến gây sự."

Tôi thở phào, giả vờ bực bội nói: "Được rồi, làm cũng làm rồi, giải thích nhiều thế có ích gì? Giờ tôi không muốn nhìn thấy các anh, anh nói xem các anh nên làm thế nào?"

Anh Thanh vội vàng cười nói chúng tôi về đây, nói xong thì dẫn mọi người rời đi, có người bất mãn, tỏ vẻ việc của họ còn chưa giải quyết, kết quả là bị anh Thanh đạp ngã chổng vó, anh Thanh mắng vốn: "Việc của chúng ta nên tìm ông chủ kia giải quyết, cậu tìm một nhân viên giải quyết không phải là bắt nạt người ta sao?"

Hắn nói xong thì vờ vịt nói với mấy người không nghe lời: "Trương Thanh tôi hôm nay nói trước, tối nay các cậu nếu ai còn dám gây sự, thì là muốn gây sự với Trương Thanh tôi, các cậu cẩn thận đấy!"


Mấy kẻ đầu trộm đuôi cướp này tỏ vẻ ngang ngạnh cũng ra gì phết, có mấy người bị hắn dọa sợ, lần lượt cũng ra về mặc dù không tình nguyện.

Sau khi đám người này giải tán, Vương Mộng Như lạnh lùng nhấc tay tôi ra, nói: "Làm màu, vô sỉ."

Tôi biết cô ấy chắc chắn đoán được lúc nãy tôi nói dối, nên giải thích: "Tôi làm màu, tôi vô sỉ? Làm ơn đi, thư ký Vương, nếu tôi không nói tôi là con nuôi của người họ Diệp thì cô thấy đám người này có chịu thôi không? Cô thấy chưa? Mấy người lúc nãy không muốn đi, đó là gặp chuyện thật, còn về những người khác, đều là Trương Thanh thuê đến gây sự, nếu tôi đoán không sai thì Trương Thanh làm việc theo chỉ thị của người khác, không lấy chút thân phận ra dọa hắn, hắn sẽ không chịu bỏ cuộc. Cô có tin nhiều nhất là nửa tiếng, việc này sẽ lớn đến mức ai cũng biết không?"

"Đây cũng là nguyên nhân tôi không nói tôi là ông chủ của Hồng Tinh, nếu tôi nói, thì bọn Trương Thanh giờ chắc chắn không chịu đi, hơn nữa sẽ nghĩ mọi cách để làm to chuyện, vì kẻ chủ mưu của việc này muốn nhắm vào tôi."
Vương Mộng Như cười khẩy, nói: "Tôi đương nhiên biết, còn cần anh phải nói với tôi?"

Tôi bị cô ấy chọc tức đến mức muốn cười, hỏi cô ấy biết rồi sao còn nói tôi thế, chẳng nên khen ngợi sự nhanh trí của tôi ư? Ai ngờ người phụ nữ đáng ghét này lại nói một câu khiến tôi suýt thì tức chết, cô ấy nói: "Tôi ghét anh đấy, thì sao?"

Tôi: "..."

Thật sự muốn xử tử người phụ nữ cao ngạo, vô lý này ngay tại chỗ.

Tôi miệng thì cười giả lả: "Được, vậy cô cứ mắng đi, dù sao thì đánh là thương, mắng là yêu, tôi sẽ coi như mình hấp dẫn quá, cô dùng cách đặc biệt này muốn thu hút sự chú ý của tôi là được."

Vương Mộng Như trợn to mắt nhìn tôi, mặt đỏ bừng mãi sau mới rặn ra ba chữ: "Đồ mặt dày!"

Tôi vừa định nói lại mấy câu với cô ấy thì cổ tay đột nhiên đau đớn, sau đó tôi thấy trời đất quay cuồng, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả người đã bị quăng xuống đấy, tôi hoa cả mắt nhìn kẻ đầu sỏ, chính là Đoàn Thanh Hồ, lúc này mặt chị ấy lạnh lùng. Trong đôi mắt xinh đẹp có chút không vui, nói: "Tôi lên xe đợi cậu."
Đoàn Thanh Hồ nói xong thì bước về phía xe, ngồi vào xe trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Nam Bắc và Thẩm Nặc Ngôn. Sau đó, hai người họ nhìn tôi thương cảm, Vương Mộng Như thì vui mừng khi người khác gặp họa mắng một câu "đáng đời", nói tôi ở trước mặt bạn gái mà còn trêu ghẹo người phụ nữ khác, bị dạy cho một bài học đúng là đáng đời.

Cô ấy nói vậy tôi không chỉ không bực bội mà còn hơi vui vẻ, tôi bò dậy, trước mắt toàn sao, hỏi: "Vậy cô nói chị ấy giận vì ghen à?"

Vương Mộng Như nhìn tôi như nhìn thằng ngu, nói đương nhiên rồi. Thoáng cái tôi đã vui như điên, lẩm bẩm nói ghen thì tốt, ghen có nghĩa là trong lòng chị ấy có tôi, tốt, tốt quá!

Vương Mộng Như nhìn tôi như thằng ngốc, hỏi tôi có bị bệnh không?

Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ trên xe, nói: "Tôi bị bệnh, còn là bệnh tương tư rất nặng."
Vương Mộng Như nhìn tôi khinh bỉ, tôi không trêu đùa nữa, nói chúng ta đổi chỗ nói chuyện, hỏi cô ấy có xe không? Cô ấy gật đầu, vì thế tôi nói đến Sena Zoan nói chuyện. Sau đó gọi bọn Thẩm Nặc Ngôn lên xe, cô ấy cũng lái xe của mình theo phía sau.

Sau khi đến Sena Zoan, Vương Mộng Như kể tường tận cho chúng tôi nghe, cô ấy nói chiều nay công ty nhập một lô xe và trang sức vàng, trong vòng hai tiếng đã bị người ta mua hết, sau đó thì có chuyện. Cô ấy còn nói giao dịch này tiến hành khi cô ấy không biết gì. Nếu cô ấy có mặt chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề.

Tôi hỏi Vương Mộng Như lô hàng này do ai nhập? Cô ấy nói là Lâm Khôn cấp trên của cô ấy, nói Lâm Khôn là Tổng giám đốc của công ty, tối nay sau khi xảy ra chuyện, cô ấy đã liên lạc với Lâm Khôn, vậy mà Lâm Khôn lại nói hắn sắp từ chức rồi, việc này không thuộc trách nhiệm của hắn, sống chết gì cũng không chịu đến, cô ấy chỉ đành gọi điện cho ông chủ trên danh nghĩa là tôi.
Lâm Khôn? Tôi cười khẩy nói xem ra có một số người ăn cây táo rào cây sung. Vương Mộng Như phiền não nói cô ấy đã điều tra, tất cả tài liệu đều bị tiêu hủy rồi, cô ấy căn bản không có bằng chứng chứng minh lô hàng này là Lâm Khôn nhập, nói nếu không thể chứng minh là hắn giở trò, thì mọi tổn thất và tội danh đều do chúng tôi gánh.

Ngừng một lát, Vương Mộng Như đột nhiên nói một câu khiến tôi kinh ngạc, cô ấy nghiêm túc nói: "Trần Danh, anh đi bắt cóc đồ cáo già kia đi, cũng chỉ có cách này mới cậy được miệng đồ cáo già đó thôi."

Nhìn Vương Mộng Như vô cùng bình thản, tôi nghĩ bụng đúng là người phụ nữ có thể leo lên vị trí này có khác, sự quyết đoán này khác hẳn người thường, nhìn xem, việc bắt cóc nói ra từ miệng cô ấy, cứ như là ăn một bữa cơm bình thường. Tôi lắc đầu, từ chối đề nghị của cô ấy.
Cô ấy cau mày, khinh thường hỏi tôi không dám à? Còn nói đến cả chút gan đấy mà cũng không có thì làm sao lăn lộn trên con đường này được?

Tôi buồn bực nói: "Cô nghĩ xem, đến cả cô cũng có thể nói ra việc bảo tôi bắt cóc hắn nhẹ nhàng như thế, thì cô nghĩ hắn và người đứng sau hắn sẽ không nghĩ đến việc tôi sẽ dùng chiêu này ư?"

Vương Mộng Như hơi cau mày, không nói gì.

Tôi cười khẩy nghĩ, cô em này vẫn còn non và xanh lắm, chưa từng gặp nguy hiểm thực sự, nên nói sự quyết đoán của cô ấy không gọi là quyết đoán mà là "không biết gì nên không sợ". Tôi kiên nhẫn giải thích với cô ấy nói nếu tôi đi bắt cóc Lâm Khôn thật thì e là đúng ý của những người đó. Hơn nữa người ta vừa ra tay đã chơi chiêu mạnh thế này thì tối này dù bọn anh Thanh có làm lớn chuyện hay không thì việc này cũng sẽ khiến mọi người đều biết, chẳng qua là việc sớm hay muộn thôi.
Vương Mộng Như hỏi tôi vậy phải làm sao? Lúc này cô ấy cuối cùng cũng hơi sốt ruột, cau mày, dáng vẻ nóng vội. Tôi nghĩ một lúc, nói: "Ngoài cố gắng hết sức trấn an gia quyến của những người bị thương vong, chỉ có thể làm một việc, đó chính là đợi."

"Đợi? Việc này nếu to chuyện, thì uy tín của Hồng Tinh chúng ta sẽ mất sạch trong một đêm, anh nói muốn tôi đợi? Đợi cái gì? Đợi công ty chúng ta xong đời, đợi mọi người cùng toi?" Lúc Vương Mộng Như nói câu này thì sắp nhảy cẫng lên rồi, thiếu điều lao qua cắn tôi.

Tôi bất lực day thái dương nói: "Cô gái, cô có thể bình tĩnh chút không? Vậy tôi hỏi cô, cô có cách gì hay hơn không?"

Vương Mộng Như cau mày, nói: "Phải cố hết sức vớt vát hình tượng. Phải chịu chi tiền, con người chỉ nghiêng về lợi ích, chỉ cần chi đủ tiền thì có thể chặn miệng những người này, ngoài ra tìm một kẻ chết thay, đẩy tội lên người hắn, tạo dư luận, nói việc lần này là đối thủ ác ý bôi nhọ."
Phải thừa nhận suy nghĩ này của Vương Mộng Như rất tốt, nếu là hãm hại, đổ oan bình thường thì cách này có thể vớt vát hình tượng công ty chúng tôi rất hiệu quả, đáng tiếc tình hình lần này đặc biệt. Tôi hỏi cô ấy: "Nếu đối thủ có tiền hơn chúng ta. Nếu đối thủ có cách làm dư luận lung lay thì sao?"

Tôi hỏi xong Vương Mộng Như câm nín, mãi sau cô ấy mới cau mày nói: "Đối thủ sẽ giỏi thế á?"

Tôi gật mạnh đầu, nói: "Sẽ, tôi có thể khẳng định với cô, tôi có vô số kẻ thù ở thành phố này, tất cả đối thủ hầu như đều có tiền có quyền, có thực lực hơn tôi."

Vương Mộng Như cau mày, tôi hỏi cô ấy có phải định từ chức không? Cô ấy hừ một tiếng, nói: "Có suy nghĩ này thật."

Tôi: "..."

Người phụ nữ này cũng thẳng thắn thật nhỉ?

Thẩm Nặc Ngôn vẫn luôn cúi đầu ăn điên cuồng ở bên cạnh đột nhiên bật cười, Vương Mộng Như hỏi anh ta cười gì? Anh ta lắc đầu, nói: "Cười cô đáng yêu quá."

Thằng nhóc này mặc dù trông chỉ có thể nói là ưa nhìn, nhưng cười một cái lại vô cùng thu hút. Vương Mộng Như đột nhiên sững sờ, sau đó đỏ mặt, không dám nhìn anh ta, mà nhìn tôi nói: "Được rồi, cách của tôi không được, nhưng cách của anh cũng không ra sao nhỉ?"


Tôi gật đầu nói: "Nhưng chúng ta không có cách nào khác cả, tục ngữ có câu, biết người biết ta trăm trận trăm tháng, giờ tôi không biết rõ về đối phương, muốn đối phó với hắn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, nên chúng ta chỉ có thể đợi. Thị trường giao dịch đồ cũ là một mảnh đất màu mỡ, người này chèn ép Hồng Tinh, ngoài việc chơi tôi ra, chắc chắn cũng muốn chiếm thị phần, nên hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng ra tay, tôi đợi lúc hắn ra tay!"


Tôi vừa nói xong, thì Tam gia gọi điện cho tôi, tôi ấn phím nghe, anh ấy nói: "Trần Danh, hôm nay Bào Văn xin đăng ký một công ty giao dịch đồ cũ."

Tôi căng thẳng, không ngờ người ra tay với tôi lần này lại là Bào Văn!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK