Mục lục
Đêm nay có kịch hay - Trần Danh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Giai Âm hỏi tôi, liên quan đến chuyện của Đoàn Thanh Hồ, tôi còn muốn biết bao nhiêu nữa, tôi nắm chặt nắm tay, nói: "Anh muốn biết chị ấy rốt cuộc là cố ý muốn anh chết hay là vô ý."

Tống Giai Âm ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi nói: "Quan trọng sao? Nếu như là cố ý, anh có thể từ bỏ cô ấy không? Nếu như là vô ý, anh liệu có muốn tiếp tục giữ cô ấy bên cạnh không? Trong mắt em, cho dù cô ấy có cố ý hay không thì cô ấy đều đã mất đi tư cách ở bên cạnh anh rồi, bởi vì trái tim cô ấy đã dao động rồi."

Tôi cắn chặt môi nói: "Nếu như chị ấy không phải cố ý thì chị ấy không dao động."

Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn được trong ánh mắt của Tống Giai Âm là sự tức giận, là thất vọng, tôi cố chấp nhìn cô ấy, cho dù ánh mắt của cô ấy đã khiến tôi xấu hổ vô cùng, nhưng tôi vẫn cố nén sự hoảng loạn trong lòng, không hề trốn tránh.

Rất lâu sau, Tống Giai Âm đột nhiên thở dài một hơi, cô ấy thu lại ánh mắt, trong ký ức của tôi, đây là lần đầu tiên cô ấy thất bại khi chúng tôi nhìn nhau như vậy, nhưng tôi không hề vui sướng một chút nào với chiến thắng này, bởi vì tôi biết, tôi không hề thắng, cũng biết bản thân mình đã mất đi cái gì trong trận "quyết đấu" này.

Tống Giai Âm nhìn hoa mai trắng trên cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Khi Đoàn Thanh Hồ làm sát thủ, không phải lúc nào cũng hoạt động một mình, cô ấy đã từng ở trong tổ chức sát thủ ‘Mẫn Diệt’ này, người đàn ông đến gϊếŧ Tô Quốc Phú cũng là một người ngưỡng mộ cô ấy, tên là Đoan Mộc Thâm. Đoan Mộc Thâm rất thích Đoàn Thanh Hồ, sự si mê và thâm tình của hắn đã che mắt Đoàn Thanh Hồ, khiến cô ấy nghĩ rằng hắn sẽ giúp cô ấy báo thù cho bố mình, tưởng rằng tổ chức kia của bọn họ thật sự tình nguyện ra tay vì cô ấy."

"Thế nhưng, cô ấy đã tin lầm gã đàn ông này, bởi vì trên thế giới này chẳng có mấy người đàn ông bằng lòng nhìn người con gái hắn yêu ở bên cạnh một người đàn ông khác. Đoan Mộc Thâm để cả tổ chức "quy thuận" cô ấy, chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng cô ấy để đạt được mục đích của mình. Hắn và Nhan Vũ sớm đã thông đồng với nhau, rồi lại không để cho Đoàn Thanh Hồ hận anh, đợi sau khi anh chết, hắn mới có thể thay thế anh, ở bên cạnh Đoàn Thanh Hồ."

"Nhưng Đoàn Thanh Hồ không hề biết, cô ấy vốn dĩ không biết chuyện Vương Hạo, cho nên sau khi Nhan Vũ bảo cô ấy gϊếŧ Tô Quốc Phú, cô ấy không ngờ được tính nghiêm trọng của sự việc nên đã đồng ý."

Nói đến đây, cô ấy nhìn tôi, dường như muốn biết tôi muốn nói gì, còn trong lòng tôi thì lại rất vui mừng, bởi vì ít nhất tôi đã xác định được một chuyện, đó là trong âm mưu khủng khϊếp về Tô Quốc Phú này, chị ấy chỉ là bị lừa, chứ không hề có ý nghĩ muốn hại tôi.


Ai biết được suy nghĩ này của tôi vừa nghĩ đến thì Tống Giai Âm lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh, cô ấy nói: "Anh có biết không? Lúc đó Đoàn Thanh Hồ cũng ở đó, đây là yêu cầu của Đoan Mộc Thâm, hắn nói muốn Đoàn Thanh Hồ tận mắt nhìn thấy hắn vì cô ấy mà gϊếŧ người, cô ấy đã đồng ý, nói trắng ra, kỳ thực cô ấy cũng đi, có điều chỉ là để mua chuộc lòng người mà thôi, nhưng cô ấy đã thấy anh xuất hiện, cô ấy đã nhìn thấy anh suýt chút nữa là gϊếŧ Đoan Mộc Thâm, cuối cùng, giữa việc thờ ơ và cứu Đoan Mộc Thâm, cô ấy đã chọn vế sau. Trần Danh, Đoàn Thanh hồ mạo hiểm bại lộ, lựa chọn giữa người mình yêu và người mình không yêu, lại chọn cứu người cô ấy không yêu, anh có biết vì sao không?"

Tôi cắn môi, cảm giác đau đớn đến tóe máu, cảm giác vô cùng khó chịu khi vị máu tươi chảy vào miệng, thấp giọng nói: "Anh biết, bởi vì trong mắt chị ấy, việc báo thù lớn hơn tất cả, nếu như Đoan Mộc Thâm chết rồi, có lẽ chị ấy sẽ không có cách nào nắm trong tay được tổ chức Mẫn Diệt này, cũng không còn trợ thủ đắc lực giúp chị ấy báo thù nữa, cho nên, vì để báo thù người đàn ông kia không thể chết."
Giữa việc báo thù và yêu tôi, hiện thực tàn khốc này dường như đã đè ép tôi đến mức không thể thở được, tôi hít một hơi thật sâu, Tống Giai Âm tiếp tục nói: "Gã đàn ông ám sát anh tên là Đoan Mộc Du, ông ta là anh em tốt của Đoàn Thiên Nhai, có thù hận thấu xương với bố anh, đương nhiên cũng sẽ có mối hận thù sâu đậm với anh rồi, cộng thêm anh lại làm bị thương con trai của ông ta, cho nên ông ta mới đến ám sát anh, còn chuyện ông ta ở đây, Đoàn Thanh Hồ chắc cũng biết rõ, cô ấy cũng đã nỗ lực gọi điện cho anh, muốn anh tránh ông ta."

Tôi vội vàng mở điện thoại, Tống Giai Âm dửng dưng nói: "Không cần mở nữa, lúc đó điện thoại của anh đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là do cô ấy gọi, còn có cả tin nhắn, nhưng bởi vì điện thoại của anh lúc đó lại tự động tắt máy, rất trùng hợp, anh không tránh được mối nguy này."
"Thật là trùng hợp." Tôi than thở, nếu như tôi nghe điện thoại, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Tống Giai Âm châm biếm nói: "Trùng hợp? Anh cho rằng chỉ cần anh nghe điện thoại, chỉ cần anh tránh được sự nguy hiểm lần này là được sao?"

Tống Giai Âm rất ít khi tức giận trước mặt tôi, nhưng sắc mặt của cô ấy hôm nay cực kỳ khó coi, hai mắt như sắp tóe ra lửa vây, tôi há miệng, không nói được gì. Đúng thế, đây được coi là trùng hợp sao? Căn bản không phải. Đoàn Thanh Hồ không gọi được cho tôi thì có thể gọi cho người khác, thậm chí chỉ cần chị ấy nói với Tam gia, Tam gia nhất định sẽ phái người đối phó với Đoan Mộc Du, nhưng chị ấy lại không làm vậy, bởi vì chị ấy không muốn chống đối Đoan Mộc Du, chị ấy không muốn từ bỏ một trợ thủ đắc lực, chị ấy cũng không muốn để người khác biết được chuyện của mình.
Lúc đó, cho dù tôi có nghe được điện thoại, Đoàn Thanh Hồ có nói bảo tôi cẩn thận, tôi lẽ nào sẽ chắc chắn có thể tránh được sao? Người đó lợi hại thế nào, tôi nghĩ Đoàn Thanh Hồ rõ hơn tôi, cho nên thật ra chị ấy đang đánh cược, đánh cược lúc tôi phòng bị liệu có thể bảo đảm bản thân bình an vô sự hay không, đồng thời, chị ấy cũng hi vọng người kia có thể bảo toàn mạng sống mà rút.

Chỉ là, cho dù sự việc có đúng như chị ấy dự liệu, tôi không sao, Đoan Mộc Du cũng thoát thân thành công, sau khi tôi trở về, nhất định sẽ hỏi cô ấy chuyện liên quan đến Đoan Mộc Du, đến lúc đó chị ấy có nói gì tôi sẽ còn tin sao? Không, dựa theo tính cách đa nghi của tôi, tôi nhất định sẽ nghi ngờ chị ấy, đến lúc đó khoảng cách và vết nứt giữa chúng tôi không những càng ngày càng lớn, mà có thể đến cuối cùng, người đuổi chị ấy, xua đuổi chị ấy đi không phải là Tống Giai Âm, mà có lẽ là tôi!
Nghĩ như vậy, trái tim tôi càng lúc càng lạnh lẽo, tôi cảm giác dường như có hàng ngàn chiếc kim đâm qua da thịt tôi, đâm vào từng mạch máu trong tôi, cuối cùng đồng loạt đâm thẳng vào trái tim tôi, nỗi đau đó khiến cả người tôi run rẩy, khiến tôi không thể nói lên lời, trái tim như bị thiêu đốt cháy bỏng.

Lúc này Tống Giai Âm nói: "Trần Danh, chuyện anh cũng đều biết rồi, nếu như anh vẫn kiên quyết giữ chị ấy bên mình thì em không còn gì để nói nữa."

Tống Giai Âm nói xong, đứng dậy muốn đi, tôi vội vàng nắm chặt lấy cánh tay của cô ấy, cô ấy từ từ quay mặt lại, tôi nói: "Giai Âm, anh xin lỗi, anh... anh chỉ là..."

Chỉ là tình cảm lâu như vậy, sâu đậm như vậy, sao có thể nói dễ dàng từ bỏ là có thể từ bỏ được?

Tống Giai Âm quay người lại, nhìn tôi nói: "Có đau khổ thế nào trong lòng ít nhất cũng phải quyết đoán, Trần Danh, anh biết không? Sau khi xảy ra chuyện này em vẫn luôn hối hận, hối hận ngay từ đầu không đuổi cô ấy rời xa anh, hối hận vì đã để anh được tự do. Không, có lẽ em không nên nói như vậy, bởi vì em có tư cách gì để quản chuyện của anh chứ?"
Nghe cô ấy nói vậy, trái tim tôi thật sự rất khó chịu, đồng thời tôi cũng cảm nhận được một nỗi sợ hãi, một cảm giác giống như sắp mất đi cô ấy, bởi vì cô ấy chưa từng nói với tôi những lời xa lạ như vậy.

Lúc này, tôi nghe Tống Giai Âm nói tiếp: "Từ khi bắt đầu, em đã quá tự tin, em tưởng rằng trong trái tim anh có vị trí của Tô Nhược Thủy, có vị trị cho Đoàn Thanh Hồ nhưng vị trí quan trọng nhất nhất định là của em, em cho rằng bất luận bây giờ anh có như thế nào thì cũng sẽ có một ngày người ở bên cạnh anh chỉ có mình em, cũng chỉ có thể là em, nhưng em quên mất, nếu anh đã đa tình như thế thì làm sao có thể vì em mà chỉ chọn một chứ? Hôm nay có Tô Nhược Thủy và Đoàn Thanh Hồ, ngày mai sẽ có thể xuất hiện những người khác nữa, chỉ là em quá tự tin, quá tự tin, cuối cùng tổn thương chẳng qua cũng chỉ có hai người."
"Sẽ không có những người khác." Tôi vội vàng nói, mặc dù chuyện của Đoàn Thanh Hồ khiến tôi vô cùng đau khổ, nhưng đúng là Tống Giai Âm là người có vị trí quan trọng nhất trong tim tôi, điều này khi còn ở Hàng Châu tôi đã hiểu rất rõ rồi, chỉ là từ đầu đến cuối tôi không thể từ bỏ được một tia sáng rạng rỡ khác mà thôi.

Chỉ là đến nay, tia sáng rạng rỡ này đã hóa thành hàng ngàn mũi kiếm sắc bén, đâm xuyên qua trái tim tôi, mặc dù là vậy, nhưng bao nhiêu ngày tháng sớm tối bên nhau, bao nhiêu ngọt ngào và lãng mạn tôi làm sao có thể lập tức từ bỏ? Chỉ là tôi cũng hiểu ra, điều khiến Tống Giai Âm tổn thương không phải là tôi không thể bỏ được Đoàn Thanh Hồ, mà là đến lúc này, tôi vẫn mong mỏi Đoàn Thanh Hồ có thể trở về bên cạnh tôi.

Tôi biết, xảy ra chuyện thế này tôi và Đoàn Thanh Hồ vĩnh viễn không thể quay lại được nữa, giữa báo thù và tôi chị ấy đã chọn báo thù, vậy thì không ai có thể đảm bảo lần sau chị ấy có lựa chọn như vậy nữa hay không, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người dứt khoát đuổi chị ấy đi.
Tống Giai Âm thởi dài nói: "Em phải tin anh thế nào đây?"

Tôi không biết nên nói gì, lúc này, cô ấy gạt tay tôi ra, nói: "Có lẽ chúng ta đều nên lùi lại một bước để suy nghĩ, chúng ta có thật sự quan trọng với nhau như vậy hay không, liệu có phải thật sự là người mà đối phương đều đang tìm hay không, thật sự có phù hợp hay không?"

Không đợi đến lúc tôi kịp phản ứng, Tống Giai Âm quay người bỏ đi, cô ấy bỏ đi một cách dứt khoát như vậy, khiến tôi vô cùng đau khổ, nhưng ngay đến dũng khí để gọi cô ấy tôi cũng không có.

Tôi nằm vật ở đó, bất giác cười thê thảm, lòng tham không đủ để rắn nuốt được voi, người có lòng tham không đáy sẽ có một ngày chỉ còn lại hai bàn tay trắng, mất đi tất cả!

Lúc này, ông Nhĩ và Tôn Nam Bắc mở cửa đi vào, ông Nhĩ mang đến một bát thuốc, tôi cúi đầu, không muốn để bọn họ trông thấy bộ dạng thê thảm chật vật của tôi.
Ông Nhĩ đi đến bên cạnh tôi nói: "Con trai, mau uống thuốc thôi."

Có lẽ do thấy tôi đáng thương, nên ông Nhĩ thường ngày hay gọi tôi ‘thằng nhóc’, bây giờ lại gọi tôi "con trai", tôi biết cho dù tâm trạng có tồi tệ thế nào cũng không thể trút giận lên người khác, hai tay tôi đỡ lấy bát thuốc nói: "Cám ơn ông."

Vừa uống một hơi hết sạch bát thuốc đắng ngắt, ông Nhĩ nói: "Cậu đừng trách cô ấy, cô ấy cũng là vì tốt cho cậu thôi."

Tôi cười không nói gì, mãi lâu sau, tôi hỏi: "Có thể để cháu gặp Đoàn Thanh Hồ không?"


"Không được!" ông Nhĩ gay gắt từ chối.


Tôi ngẩng đầu lên, đang định nói, ông Nhĩ vỗ lên vai tôi nói: "Nếu như xác định phải rời xa, hà tất phải gặp mặt, càng khiến bản thân thêm buồn hơn? Trần Danh, nếu như cậu thật sự không nỡ, thật sự đau khổ thì cậu hãy tĩnh tâm lại suy nghĩ cho kỹ, suy nghĩ đến mục tiêu của cậu, nghĩ đến cậu đã từng hào khí vạn trượng, nghĩ đến những lời mà cậu đã hứa."

Nghe ông Nhĩ nói, trái tim tôi như có một âm thanh dội mạnh vào, nó nói: "Tôi phải nỗ lực tiến lên phía trước, tôi phải báo thù cho bố của mình, tôi phải lấy lại tự do cho mẹ mình, tôi phải đứng ở nơi đỉnh cao để cùng ngắm phong cảnh với Tống Giai Âm, tôi phải khiến thiên hạ này không còn ai có thể khống chế được tôi, tôi phải kiên định không ngừng tiến về phía trước, ai cũng không thể ngăn cản tôi, thần ngăn gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật."


Âm thanh này, là đến từ trong sâu thẳm trái tim tôi, là giọng nói của tôi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK