Chương 925: Học cách không cự tuyệt (15 )
Tứ Nguyệt bởi vì Tôn Dĩnh nói gặp lại, vốn có chút buông lỏng, ở thời điểm nghe được câu này, trong lúc bất chợt liền hung hăng mà co rút lại.
Dưới tay của cô vô thức cầm thành quả đấm, cô cố gắng mà ổn thân hình của mình, nhìn chằm chằm Tôn Dĩnh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không có lên tiếng.
Cho dù Tứ Nguyệt ngụy trang khá hơn nữa, Tôn Dĩnh như cũ từ đáy mắt Tứ Nguyệt, vẫn thấy được vẻ mặt bể tan tành chợt lóe lên.
vẻ mặt Như vậy, để cho Tôn Dĩnh trong nháy mắt nhớ tới chính mình hơn bốn năm trước kia, khi đó cô, giống như là cô ta bây giờ, rõ ràng thủ đoạn hèn hạ, nhưng lại kiêu ngạo tựa như người chiến thắng, đem người vô tội, đả kích đến tan rã.
Tình yêu của cô cùng Tô Niên Hoa, mặc dù Tứ Nguyệt là kẻ phá hoại, nhưng mà cô biết, vấn đề trọng yếu giữa cô cùng Tô Niên Hoa, thật ra là bởi vì Tô Niên Hoa không đủ yêu cô, cho nên ở thời điểm cô bị buộc ra nước, thái độ của anh không có mãnh liệt cùng kích động như vậy, cho nên ở thời điểm cô trở về nước, vẫn là cô chủ động đi liên lạc anh.
Nhưng là mặc dù như thế, cô đối với Tứ Nguyệt vẫn hận đến cực kỳ phẫn nộ.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, không có xuất thân cao quý như Tứ Nguyệt, cô cũng không thể tùy tùy tiện tiện chèn ép người như vậy.
Nhưng mà cũng không có nghĩa là, lúc nào cô cũng phải nén giận.
Tứ Nguyệt từng thiếu nàng, lần này coi là cô muốn đòi trở về!
Tôn Dĩnh nghĩ tới đây, cười càng thêm bằng phẳng, cô trước nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sau đó mới lên tiếng nói: “Tốt lắm, Tứ tiểu thư, thời gian không kịp rồi, tôi phải đi, Niên Hoa ngồi ở bên trong trên ghế ngồi gần cửa sổ, Tứ tiểu thư đi vào có thể cùng anh chào hỏi.”
Tôn Dĩnh nói xong, uốn môi cười cười, sau đó liền giẫm giày cao gót, ưu nhã rời đi.
Tứ Nguyệt thật không muốn xuyên qua cửa sổ thủy tinh liền nhìn thấy Tô Niên Hoa, bởi vì cô không nhìn tới, còn có thể tự nói với mình, Tôn Dĩnh lừa gạt mình.
Nhưng là cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nhìn một cái, sau đó liền thấy người đàn ông quen thuộc, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nhướng mày, nhìn món ngon tinh xảo trước mặt, không biết nghĩ cái gì.
Mùa hè sáng rỡ, nhiệt độ cũng không cao, tuy nhiên nó làm cho đầu cô có chút choáng váng, cô dùng sức siết lòng bàn tay, nghĩ làm cho mình giữ vững bình tĩnh, nhưng là đáy lòng của cô vẫn đau đến tê tâm liệt phế.
Người đàn ông tối hôm qua cùng cô một – đêm – triền – miên, buổi trưa nay cùng người trong lòng anh cùng ăn bữa trưa.
Này hết thảy, giống như là một cái bạt tai vang dội và tràn đầy cảm giác thấy thẹn, hung hăng mà văng trên mặt của cô.
Bất kể là trước kia, hay là hiện tại, Tứ Nguyệt cô nhìn như so với cô gái tên Tôn Dĩnh trang trọng xinh đẹp hơn, nhưng thật ra thì người chật vật nhất, vẫn là cô.
Tứ Nguyệt cảm giác mình giống như là truyện cười, giờ khắc này, người toàn thế giới giống như đều cười nhạo cô, cô cũng không nghĩ liền xoay người, hướng về phía xe taxi ven đường chạy đi, sau đó mở cửa xe, ngồi lên, nhanh chóng rời đi.
Tài xế taxi hỏi thăm Tứ Nguyệt đi nơi nào, nhưng cũng không có được đáp lại, chỉ có thể theo dòng xe chẳng có mục đích chạy phía trước, không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tứ Nguyệt mới hậu tri hậu giác hồi thần, cô lúc này mới lấy điện thoại di động ra, muốn xem thời gian một cái, nhưng thấy Lục Tục đánh tới mấy cú điện thoại, Tứ Nguyệt lúc này mới chợt nhớ tới, chính mình rõ ràng là hẹn Lục Tục cùng ăn cơm.
Chương 926: Học cách không cự tuyệt (16 )
Tứ Nguyệt đang chuẩn gọi lại cho Lục Tục, màn hình điện thoại di động chợt sáng lên, Lục Tục gọi tới, ngón tay Tứ Nguyệt khẽ giật giật, đón nghe.
Tứ Nguyệt còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên trong liền truyền đến âm điệu Lục Tục, không còn là ôn văn nho nhã, ngược lại đeo theo một tia cấp bách: “Tiểu Nguyệt, em đã đi đâu?”
Cách một cú điện thoại, Tứ Nguyệt hoàn toàn có thể cảm giác được Lục Tục khẩn trương cùng lo lắng, cô cầm di động dừng lại trong chốc lát, mới xin lỗi mở miệng nói: “Thân thể của tôi thể có chút không thoải mái, liền rời đi trước.”
Bỗng nhiên Tứ Nguyệt còn nói: “Ngại quá, Lục Tục, tôi quên mất nói cho anh biết rồi.”
Cho dù ai cũng có thể biết Tứ Nguyệt đây là đang nói láo, quả nhiên Lục Tục trầm mặc một lát, mới làm bộ như là tin thật, lên tiếng hỏi thăm: “Vậy em bây giờ ở đâu? Thân thể khá hơn chút nào không? Có cần đi bệnh viện hay không?”
“Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút mà là tốt.”
“Vậy em bây giờ ở đâu?”
Tứ Nguyệt nhìn dòng xe chạy ngoài cửa một cái, cuối cùng vẫn nói láo: “Tôi ở nhà.”
Tứ Nguyệt tiếng xong, vừa vặn tài xế lái xe taxi phía trước, ấn còi một cái, rõ ràng mà xuyên qua điện thoại cô nắm, truyền đến trong tai Lục Tục.
Nói dối lại bị vạch trần gọn gàng dứt khoát, Tứ Nguyệt hơi lộ ra vẻ lúng túng, mặc dù lúc này Lục Tục nhìn không thấy ánh mắt của cô, cô vẫn có chút ngại ngùng thõng mi mắt xuống.
Lục Tục trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói: “Kia em nghỉ ngơi thật tốt, gặp lại.”
“Ừ, gặp lại. ”
Tứ Nguyệt nói xong, đợi trong chốc lát, sau đó liền cúp điện thoại, thoáng có chút vô lực dựa vào ghế ngồi nhìn ngoài cửa xe phát ngốc.
Tài xế lái xe chở cô đi hồi lâu, máy tính phí đãđến hai trăm ngàn, mặc dù đây là kiếm tiền cho mình, nhưng mà tài xế xe taxi vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi một câu: “Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn đi đâu?”
Tứ Nguyệt tầm mắt như cũ dừng lại ở ngoài cửa xe, một hồi lâu, mới báo địa chỉ nhà mình.
Tứ Nguyệt thanh toán tiền xe, từ trên xe taxi xuống, thời điểm vừa mới chuẩn bị đóng cửa, liền nghe được có người hô tên của mình, cô nghiêng đầu, thấy Lục Tục dừng xe ở ven đường, mới vừa từ trên xe bước xuống.
Tứ Nguyệt sửng sốt một chút, mới nện bước bước chân, hướng về phía Lục Tục đi tới: “Anh tại sao cũng tới?”
Lục Tục không có lên tiếng, chẳng qua là uốn nửa người tiến vào trong xe, sau đó ôm hai túi ra ngoài: “Từ giữa trưa đến bây giờ cũng không ăn cái gì, đem về nhà ăn một chút gì, rồi nghỉ ngơi.”
Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm hai cái túi Lục Tục đưa tới, cánh môi theo bản năng mân lên.
Lục Tục, vẻ mặt một mảnh ôn hòa như cũ, anh đem đồ hướng về phía Tứ Nguyệt đưa tới, sau đó mở miệng nói: “Tiểu Nguyệt, dù có khó chịu bao nhiêu cũng không thể không quan tâm đến bản thân.”
Tứ Nguyệt trong nháy mắt hiện lên một tia cảm động, Lục Tục là một người thông minh, nơi nào không biết cô không yên lòng cùng lơ đãng, anh là từ nước Pháp trở lại đặc biệt vì sinh nhật cô,cô vốn nên tận tâm phụng bồi anh du ngoạn Bắc Kinh, kết quả, cô chẳng những quên hết sự hiện hữu của anh mà còn một mình rời đi, thậm chí còn năm lần bảy lượt hướng về phía anh nói dối.