Chương 485: Tôi đối với em mà nói là gì? (15 )
“Lão Nhị, lão Tam, các anh đang nói cái gì? ” Lâm Cảnh Thần vừa mới dứt lời, liền truyền đến tiếng Tô Niên Hoa bởi vì uống rượu say, có chút không rõ.
Lục Nhiên cùng Lâm Cảnh Thần nghiêng đầu, thấy Tô Niên Hoa khoác vai Đường Thời, từ trong đám người, chen chúc đi ra ngoài.
Đường Thời ngày thường cao lãnh ưu nhã, áo khoác âu phục đã sớm không biết đi nơi nào, áo sơ mi trắng nút cài chỗ cổ áo tháo hai ba nút, trên người tản ra các loại mùi hương nước hoa .
Lâm Cảnh Thần rót hai chén rượu, đẩy tới trước mặt Đường Thời cùng Tô Niên Hoa: “Không có gì.”
Lục Nhiên nhìn lướt qua thời gian trên màn hình máy tính, ở trên bàn phím tiếp tục gõ hai cái, sau đó khép lại máy tính, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên rút thôi.”
“Rút cái gì mà rút, các anh chẳng lẽ không biết, lúc này, ban đêm mới chân chân chính chính bắt đầu? ” Tô Niên Hoa uống một mạch, vỗ bả vai Đường Thời, nói: “Đại ca, anh đừng nghe bọn họ, tâm tình không tốt, nên đi ra ngoài đùa bỡn, nghe nói tối nay Kim Bích Huy Hoàng mới tới nhiều bé con xinh đẹp, để cho quản lý kêu đến, chọn một em.”
Lục Nhiên trong nháy mắt trở nên có chút nghiêm túc: “Lão Ngũ, cậu chơi bời linh tinh thì kệ cậu, đừng mang đại ca dính vào.”
“Cái gì gọi là tôi mang theo đại ca dính vào, tôi cho anh biết, lão Nhị, anh tạm thời ở chỗ này là chánh nhân quân tử, sắc là bản tính. Nhân sinh trên đời, cần gì treo trên cổ một người!”
“Lão Ngũ! ” Lục Nhiên chỉ vừa nói hai chữ, tư thái nhàn nhã đứng ở một bên Đường Thời nhưng dẫn đầu nở nụ cười: “Lão Ngũ nói không sai, nhân sinh trên đời, thời gian dài như vậy, cần gì treo trên cổ một người.”
“Đúng thôi, đại ca, anhrốt cuộc suy nghĩ cẩn thận rồi! ” Tô Niên Hoa bộ dạng say rượu, dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Thời: “Đi, đại ca, đi xem một chút mấy cô em tối nay thế nào.”
Vừa nói, Tô Niên Hoa liền ôm lấy Đường Thời, rời đi.
Lục Nhiên la một tiếng: “Đại ca.”
Đường Thời lại giống như là không có nghe Lục Nhiên nói gì, không một chút cự tuyệt Tô Niên Hoa, đi theo anh ta cùng nhau rời đi.
Lục Nhiên theo bản năng đứng lên, muốn đuổi theo, Lâm Cảnh Thần lại đứng lên, ngăn cản Lục Nhiên: “Được rồi , đại ca muốn chơi, cậu cũng đừng chộn rộn.”
“Anh biết cái gì, lão Ngũ mới là hồ nháo, đại ca hiện tại đang không có lý trí, nếu thật là tối nay theo lời lão Ngũ tìm một cô nàng qua đêm, đến sáng đại ca tỉnh táo, đó mới thật là xong!”
Lâm Cảnh Thần chỉ trong một giây đồng hồ, liền hiểu được ý tứ trong lời nói Lục Nhiên, lập tức tránh ra sau lưng, cùng Lục Nhiên hướng về phía Đường Thời cùng Tô Niên Hoa đuổi theo.
Chẳng qua là khi Lâm Cảnh Thần cùng Lục Nhiên từ vượt qua đám người, đi ra, tìm được quản lý Kim Bích Huy Hoàng, lấy được tin tức là, Tô Niên Hoa cùng Đường Thời một người chọn lấy một cô gái, đi khách sạn Bốn Mùa cách vách.
Gian phòng, là Tô Niên Hoa đặt, hai gian phòng cho tổng thống.
Cô gái, cũng là Đường Thời chính mình chọn, một người mặc váy liền màu lam, tóc dài mềm mại rũ xuống ở sau ót, thoạt nhìn rất ngây ngô.
Từ thang máy đi ra ngoài, Tô Niên Hoa dẫn đầu đến gian phòng, anh ta kín đáo đưa cho Đường Thời một hộp đồ, giữ một câu: “Đại ca, chơi cho đã vào”, sau đó liền ôm một cô nàng trang điểm xinh đẹp, vóc người nóng bỏng vào gian phòng của mình.
Đường Thời cúi đầu, nhìn thoáng qua thứ Tô Niên Hoa đưa, là một hộp bao cao su, ấn đường anh nhẹ nhàng mà giật giật, sau đó đem bao cao su nhét vào của túi mình, thản nhiên đi tới cửa phòng của mình, cà thẻ, tiến vào.
Chương 486: Tôi đối với em mà nói là gì? (16 )
Cô gái kia đứng ở cửa phòng cho tổng thống, hơi lộ ra vẻ chần chờ, sau một lúc lâu, mới chậm chạp nện bước bước chân, đi đến.
Đường Thời cao quý ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng cô gái kia, cho đến lúc cô sắp đến gần mình, mới nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tới đây.”
Cô gái thấp thỏm nhìn Đường Thời, sau đó mềm mại ngồi ở bên người Đường Thời, biết vâng lời, cùng bộ dạng biết điều trong ngày thường của Cố Khuynh Thành, có mấy phần tương tự.
Đường Thời nhìn có chút xuất thần, đáy lòng dâng lên một trận cảm xúc mềm mại dị thường.
Cô gái kia ý thức được Đường Thời vẫn chằm chằm nhìn mình, liền giơ lên mí mắt, vừa vặn cùng tầm mắt Đường Thời đối điện, sắc mặt cô ta ửng đỏ một chút, sau đó cong môi, hướng về phía Đường Thời lập lòe cười một chút.
Mặc dù cô gái này không có gì ngoài một thân quần áo màu lam cùng tóc dài thẳng mượt, còn lại không có chỗ nào giống như Cố Khuynh Thành, song, ở nơi này, Đường Thời thậm chí có một loại lỗi giác là Cố Khuynh Thành đối với mình cười nói tự nhiên, đáy lòng của anh, trong nháy mắt manh động một loại sủng ái, ngay cả thanh âm mở miệng, cũng hơi có vẻ ôn tồn: ” Em tên là gì?”
“Tiểu Di. ” cô gái nói chính là tên giả mình dùng ở Kim Bích Huy Hoàng.
Đường Thời ấn đường nhẹ nhàng mà nhăn lại , sau đó hướng về phía cô gái lắc đầu, nói: “Không, không đúng, em kêu Khuynh Khuynh.”
Sau đó anh liền ngó chừng cô gái kia, lại một lần nữa hỏi: “Em tên gì?”
Cô gái cầm tiền, sẽ có đạo đức nghề nghiệp, mặc dù cô không biết, Khuynh Khuynh đến tột cùng là người nào, nhưng vẫn là hàng phục ý tứ Đường Thời, cười một tiếng: “Em tên Khuynh Khuynh.”
Trên mặt Đường Thời trong nháy mắt nở ra nụ cười sủng nịch, anh giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, thấp giọng kêu hai câu: “Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh…”
Sau đó trong đầu anh liền hiện ra từng cái biểu cảm xinh đẹp của Cố Khuynh Thành, bởi vì lười biếng, bình nước ngay tại bên cạnh, nhưng lại bỉu môi, làm nũng ầm ĩ anh đang bận rộn đi rót nước, cho nên liền hướng về phía cô gái bên cạnh, thấp giọng nói: “Làm nũng với tôi, để cho tôi giúp em rót nước.”
Từ trước đến giờ đều là bọn cô hầu hạ đàn ông, chưa từng thấy có người đàn ông nào nói lên muốn đưa bọn cô yêu cầu anh ta hầu hạ mình.
Đáy lòng cô ta càng phát ra nghi ngờ, tuy nhiên vẫn là nghe Đường Thời ra lệnh, hướng về phía anh vểnh lên miệng, giọng nói yểu điệu nói: “Em muốn uống nước.”
“Không đúng, không đúng… ” Đường Thời đột nhiên lắc đầu, sữa chửa: “Phải gọi tôi là Thời Gian…”
Thời Gian? Tên thật kỳ cục… Cô gái nói thầm một chút, nhưng vẫn là tiếp tục, đem lời nói ra một lần nữa: “Thời Gian, em muốn uống nước.”
Đường Thời vốn là ngồi ở bên người cô ta, thời điểm nghe cô nói những lời này, mặt mày trong nháy mắt hiện đầy nhu tình, không có chút nào dừng lại, đứng lên, đi tới trước máy đun nước rót một chén nước, đưa cho cô gái kia.
Cô gái tượng trưng uống một ngụm nước, đem chén nước đặt ở trên bàn.
Chén nước rõ ràng còn hơn phân nửa, nhưng là anh lại cúi đầu, tiếp tục hỏi thăm: “Còn có muốn uống hay không?”
Cô gái càng thêm cổ quái lắc đầu. .
Đường Thời hướng về phía cô ấm áp cười, lại một lần nữa vươn tay, gợi lên lọn tóc dài của cô ta, cầm ở đầu ngón tay thưởng thức một chút, sau đó trong lúc bất chợt mở miệng, nói: “Em có cái gì cần tôi hỗ trợ không?”