Chương 817: Tổng giám đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ (17)
Nói xong, Tứ Nguyệt đến quần áo bị ướt cũng không đổi, liền trực tiếp đi đến máy đun nước, rót cho Tô Niên Hoa một ly nước ấm, sau đó dựa theo hướng dẫn của thuốc, cầm hai viên cho Tô Niên Hoa, xoay người, lúc đưa cho Tô Niên Hoa, lại phát hiện người đàn ông còn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, không biết suy nghĩ cái gì. ∷. . ? .
Tứ Nguyệt cất bước đi đến trước mặt Tô Niên Hoa, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người đàn ông đã hoàn hồn, quay đầu, nhìn chằm chằm tóc cô ẩm ướt, sau đó vươn tay, tiếp nhận thuốc và chén nước từ trong tay Tứ Nguyệt, mở miệng nói: “Nhanh đi tắm nước nóng, cẩn thận sinh bệnh.”
Trước khi Tứ Nguyệt không có chia rẽ Tô Niên Hoa và Tôn Dĩnh, Tô Niên Hoa đối đãi với cô một mực giống như em ruột, chiếu cố cô, che chở cô, thế nhưng từ khi cô là vợ anh, cô đã không còn có từ trong lời nói của anh mà nghe qua bất luận lời quan tâm gì.
Lúc này từ trong miệng Tô Niên Hoa nói ra câu nói này, so với trước kia anh đối tốt với cô, thật không tính là thân mật cỡ nào, thế nhưng Tứ Nguyệt trong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô nhất thời cười ngọt ngào với Tô Niên Hoa, gật đầu một cái, sau đó mới quay người đi vào phòng ngủ.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằ bóng lưng Tứ Nguyệt biến mất tại phòng ngủ chính, mới cúi đầu xuống, nhìn chén nước và viên thuốc trong tay mình, bỗng nhiên có loại tâm tình không nói nên lời.
Anh thực sự là trong dạ dày không có không thoải mái, chỉ là gặp phải Tôn Dĩnh, không đói bụng ăn khuya, mới kiếm cớ với Tứ Nguyệt.
Thế nhưng anh không nghĩ tới, một câu nói nhảm lơ đãng, lại để cho cô không chú ý tới thời tiết, đi ra ngoài mua thuốc cho anh.
Ngoài cửa sổ mưa gió còn chưa ngừng, Tô Niên Hoa nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa lúc một tia chớp sáng bổ xuống.
Tô Niên Hoa bỗng nhiên giơ tay lên nhét viên thuốc vào trong miệng mình, sau đó bưng chén nước lên, uống một ngụm lớn, nuốt thuốc xuống.
Lúc Tô Niên Hoa trở lại phòng ngủ chính, Tứ Nguyệt còn đang tắm, Tô Niên Hoa tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động của mình, nhìn thấy có hai tin nhắn, anh ấn mở, là Tôn Dĩnh gửi tới.
“Niên Hoa sao?”
“Niên Hoa, em biết là anh.”
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm tin nhắn, mãi cho đến cửa phòng tắm ở sau lưng bị kéo ra, lúc này Tô Niên Hoa mới vội vàng khóa màn hình điện thoại di động, nghiêng đầu, nhìn một Tứ Nguyệt mặc áo ngủ, do dự một chút, chỉ giường, lên tiếng nói: “Sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Tứ Nguyệt gật đầu một cái, bò lên giường, Tô Niên Hoa ngồi ở trên ghế sa lon một hồi, sau đó đứng lên, tắt đèn phòng ngủ, cũng đi vào phòng tắm.
Tô Niên Hoa tắm rửa xong đi ra, cầm điện thoại di động của mình, nằm ở một bên giường, vươn tay hạ đèn ngủ một chút.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tô Niên Hoa biết Tứ Nguyệt còn chưa ngủ, thế nhưng hai người không có nói chuyện với nhau một câu.
Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang lên.
Tô Niên Hoa gối hai tay ở sau gấy, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, lại nghe thấy điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường vang lên hai tiếng.
Chương 818: Tổng giám đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ (18)
Tô Niên Hoa không có nhìn điện thoại di động, qua ước chừng nửa phút, điện thoại di động lại truyền đến tiếng nhăc nhở tin nhắn một lần nữa.
Tô Niên Hoa vươn tay, cầm điện thoại, ngón tay vuốt hai lần, sau đó giơ lên trước mặt mình nhìn lại.
Vẫn là Tôn Dĩnh gửi tới.
“Niên Hoa, em biết anh còn chưa ngủ.”
“Niên Hoa, anh chẳng lẽ là không có gì muốn nói với em sao?”
Tứ Nguyệt khi Tô Niên Hoa nằm bên cạnh mình, mới nhắm mắt lại, trong đoạn thời gian này, cô và Tô Niên Hoa ngay cả tay cũng không có, thế nhưng cô lại cảm thấy quãng thời gian này, là thời gian tốt đẹp nhất ở trong đời của cô.
Cô không hề giống như phòng không gối chiếc, dù biết rõ là Tô Niên Hoa sẽ không về nhà nhà thức trắng chờ, cô có thể nghe được tiếng hít thở của người đàn ông kéo dài, ngửi được mùi vị của người đàn ông, vui vẻ ngủ.
Điện thoại di động của Tô Niên Hoa, thường xuyên sẽ có âm báo, Tứ Nguyệt cũng không có đặc biệt để ý, cho nên đêm nay điện thoại di động của Tô Niên Hoa liên tục vang hai lần, lúc người đàn ông cầm điện thoại di động lên xem tin ngắn, cô cũng chỉ tùy ý mở to mắt, liếc mắt một chút, sau đó liền nhắm mắt lại.
Màn hình điện thoại di động của Tô Niên Hoa có chút sáng, chiếu vào mắt của Tứ Nguyệt đang nhắm có chút không thoải mái, Tứ Nguyệt không có chìm vào giấc ngủ, cũng không có nghe thấy Tô Niên Hoa trả lời tin nhắn, thế là liền mở to mắt, kết quả lại nhìn thấy Tô Niên Hoa nhìn màn hình điện thoại di động ngẩn người.
Mượn trong ngủ đèn mờ nhạt trong phòng, Tứ Nguyệt rõ ràng trông thấy biểu hiện trên mặt Tô Niên Hoa, có vẻ hơi nặng nề cùng phức tạp, giống như gặp được cái gì để anh cực kỳ xoắn xuýt.
Tứ Nguyệt nhìn về phía màn hình điện thoại di động của Tô Niên Hoa, cô cũng không có thấy rõ ràng nội dung cụ thể, nhưng đại khái cô nhìn ra được khung hình tin nhắn.
Là ai gửi tin nhắn cho Tô Niên Hoa? Vậy mà để anh nhìn xuất thần như thế?
Long Tứ Nguyệt, ẩn ẩn hiện lên một vẻ khẩn trương, cô yên tĩnh nằm ở một bên, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa.
Bởi vì là mưa rào có sấm chớp, qua đi cũng nhanh, lúc này tiếng sấm giảm nhỏ, mưa gió yếu bớt, toàn bộ thế giới càng yên tĩnh.
Không biết cụ thể là bao lâu, Tứ Nguyệt mới nhìn đến thấy Tô Niên Hoa vẫn duy trì một tư thế, rốt cục chớp mắt, sau đó khóa điện thoại di động, tùy ý ném ở một bên, nhắm mắt lại.
Tứ Nguyệt sợ Tô Niên Hoa chú ý tới mình đang nhìn anh, khi anh để điện thoại di động xuống, vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Qua hồi lâu, Tứ Nguyệt mới mở to mắt, người lại không buồn ngủ, chỉ nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa giống như có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Đường Thời bị hai câu nói của Cố Khuynh Thành “Ông xã”, “Em yêu anh”, nói cho thần hồn điên đảo, cõng Cố Khuynh Thành ở trên đường hồi lâu, mới bất tri bất giác lấy lại tinh thần, buông Cố Khuynh Thành từ trên lưng mình ra, kéo cô vào tỏng ngực mình, gọn gàng cúi đầu xuống, ngăn chặn môi cô.
Đường Thời hôn Cố Khuynh Thành đến một nửa, tài xế gọi điện thoại tới cho anh, anh nghe, nói cho tài xế địa chỉ, chờ qua năm phút đồng hồ, xe liền chậm rãi dừng ở trước mặt anh cùng Cố Khuynh Thành.
Tài xế xuống xe, tự mình mở cửa xe, lúc Cố Khuynh Thành chui vào trong xe, Đường Thời chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết nghĩ cái gì, sau đó liền không khỏi diệu ôm sờ lấy môi, cười rộ lên.