Cố phu nhân nói xong hướng về phía cửa đi đến, thời điểm bà vươn tay kéo cửa, còn nghiêng đầu sang chỗ khác bổ sung một câu với Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, con sẽ không làm cho cha mẹ thất vọng đúng không?”
Cố Khuynh Thành nhìn ánh mắt Cố phu nhân tràn ngập chờ mong, cô do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng giật giật môi, lại phát hiện mình căn bản không nói được một câu, đành phải khẽ gật đầu với Cố phu nhân.
Lúc này Cố phu nhân mới kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.
Một mình Cố Khuynh Thành đứng trong phòng ngủ, nhìn chăm chú cửa đóng chặt trước mặt, trong đầu đều là ngữ khí thất vọng và quở mắng của Cố phu nhân.
Không ai chân chân chính chính quan tâm cô vui vẻ hay không vui vẻ.
Không có người để ý, cô rốt cuộc có nguyện ý đi làm chuyện như vậy hay không.
Có phải cũng bởi vì xuất thân từ Cố Gia cho nên cũng chỉ có thể chấp nhận vận mệnh cùng sắp đặt như vậy hay không?
Cô không muốn đi cùng Đường Thời.
Cô muốn tự tôn cùng kiêu ngạo của mình.
Cô thà rằng giống như dân chúng gia đình bình thường, vì một ngày ba bữa mà bôn ba bận rộn, cũng không muốn để cho mình không có tôn nghiêm vẫn hướng tới gần một người đàn ông chán ghét mình, sau đó thừa nhận hèn mọn của anh, trào phúng của anh, ghét bỏ của anh.
Nhưng mà cuộc sống của cô từ trước đến nay chưa bao giờ cô có thể sắp xếp.
Mặc dù cô có nhiều như vậy, nhiều không muốn như vậy, nhưng mà cô vẫn không nỡ nhìn thấy thất vọng cùng khổ sở trong mắt cha mẹ mình như cũ.
Cho dù cha mẹ cô chẳng bao giờ để ý đáy lòng cô rốt cuộc có vui vẻ hay không.
Cho dù cô vì Cố Gia bị nhiều ủy khuất như vậy.
Cố Khuynh Thành dùng lực nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người đi vào phòng thay quần áo, cô có chút vô cảm chọn lựa ra một váy dài màu lam, thay đổi váy màu đỏ trên người, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm như là một búp bê bị người khác giật dây, trang điểm sắc mặt nhàn nhạt cho mình, cầm lấy nước hoa Chanel NO5 hướng trên người xịt một chút.
Cố Khuynh Thành đứng ở trước gương, thưởng thức cô gái xinh đẹp mỹ lệ tự nhiên thanh thản bên trong kia, khóe môi hơi hơi hiện lên một nét cười khổ.
Chúc mừng ngươi, từ giờ trở đi, ngươi vẫn phải cố gắng làm vì Cố Gia kia, Cố Khuynh Thành từ nhỏ bị giáo huấn tư tưởng gả cho Đường Thời!
Mà mấy ngày này, tâm tình tùy hứng của ngươi bất quá chỉ là một hồi nhất thời!
—
” Khuynh Khuynh xuống rồi hả?” Cố phu nhân liếc thấy Cố Khuynh Thành từ trên cầu thang đi xuống.
Đường Thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn thấy trên người Cố Khuynh Thành lại đổi thành một cái váy màu lam, đáy mắt anh hơi hơi hiện lên một nét mất mác.
Cố Khuynh Thành yên lặng đi tới trước sofa, Đường Thời ngửi thấy mùi Chanel NO5 quen thuộc trên người cô, che đậy mùi thơm của cơ thể cô vốn có.
Chương 184. Khóc tới mê man (30)Vẻ mặt Đường Thời hơi chút lạnh nhạt, anh đứng lên khách sáo nói một tiếng tạm biệt với Cố phu nhân, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua Cố Khuynh Thành, để lại một câu ôn hoà “Đi thôi”, liền dẫn đầu bước tiếp bước chân hướng về phía cửa đi đến.
Lái xe nhìn thấy Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành đi xuống, lập tức xuống xe thay hai người mở cửa xe phía sau ra, Đường Thời không để ý đến Cố Khuynh Thành, dẫn đầu khom người ngồi xuống.
Cố Khuynh Thành cảm giác Đường Thời không vui, cô tóm lấy túi trong lòng bàn tay, chậm rì rì ngồi vào trong xe.
Cố Khuynh Thành dán ở cửa xe, trong lúc đó khe hở cùng Đường Thời có thể vừa một người.
Sắc mặt người đàn ông càng trở nên trầm thấp thêm.
Lái xe dường như cũng đã nhận ra khác thường, sau khi hỏi lại địa chỉ liền nhìn chằm chằm phía trước cố gắng xem nhẹ hai người phía sau, hết sức chuyên chú lái xe của mình.
—
Xe đến Hồng Viên, lái xe giống như đại xá tử hình, thở một hơi thật dài, mở cửa xe thay Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành xong, liền lái xe chuồn mất.
Quản lí Hồng Viên đã sớm chờ ở cửa, vẫn mở ra xe ngắm cảnh như cũ, đưa hai người đến phòng tổng thống giữa sườn núi quen thuộc kia ở.
Bữa tối đã chuẩn bị tốt ở trong phòng ăn.
Quản lí vừa đưa Đường Thời và Cố Khuynh Thành đến phòng, liền thức thời rời đi.
Đường Thời cởi áo khoác tây trang, dẫn đầu đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành đứng ở cửa một cái.
Cố Khuynh Thành dùng lực nắm chặt túi trong tay, bước tiếp bước chân đi tới một bàn ăn chỗ khác ngồi xuống.
Đường Thời cũng không có nói được, chờ Cố Khuynh Thành ngồi xuống xong, liền trực tiếp cầm lấy chiếc đũa ăn xong đồ ăn.
Khẩu vị người đàn ông như là vô cùng tốt, từng đồ ăn đều động một lần, nhai kĩ nuốt chậm.
Cố Khuynh Thành cũng không có khẩu vị quá lớn, lại vẫn làm bộ làm tịch ăn theo Đường Thời.
Lúc Đường Thời ăn vào một nửa, đột nhiên hung hăng đặt đôi đũa trong tay ở trên bàn, sau đó đứng lên vòng qua bàn ăn đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, vươn tay nắm cổ tay cô, túm cô từ trên bàn cơm lên.
Lực đạo của anh có chút lớn, không rên một tiếng kéo Cố Khuynh Thành vào phòng ngủ mỗi lần anh tới Hồng Viên ở lại, sau đó quăng Cố Khuynh Thành một cái lên trên giường, cúi người liền đè trên thân thể cô, dùng lực hôn tới.
Lực đạo nụ hôn của anh giống như thường ngày, vẫn là cái loại lực đạo hung mãnh như cũ, răng nanh dùng lực cắn môi của cô, khiến cho cô đau đớn.
Cố Khuynh Thành biết, trận dày vò này mùng mười hàng tháng nhất định phải trải qua, chính thức mở màn rồi.
Dưới đáy lòng cô âm thầm nói cho mình, bất quá chính là cắn chặt răng nhịn một chút, sau khi nhẫn nại là có thể thanh nhàn một tháng.
Đường Thời hôn cô, đột nhiên dừng động tác.