Chương 777. Cầu hôn lãng mạn nhất (7)
Cửa kính xe Cố Khuynh Thành vừa lúc đối diện quảng trường cửa hàng Thời Đại, lúc này hoàng hôn thật sâu, trên quảng trường người đến người đi, thu hút ánh nhìn nhất là một người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn, đứng trước mặt cô gái mặc váy đỏ ở trước suối phun chính giữa quảng trường.
Người đàn ông dường như ước lượng thời gian xong, thời điểm anh bước đến trước mặt cô gái vừa lúc tiếng chuông đồng hồ bảy giờ tối vang lên, sau lưng cô gái suối phun nháy mắt phun ra trăm ngàn cái cột nước thật nhỏ, cùng với âm nhạc êm tai vang lên.
Ở dưới một mảnh đèn nê ông rực rỡ phụ trợ, cột nước chiết xạ ra đủ mọi màu sắc rực rỡ, tất cả cảnh tượng xinh đẹp giống như đồng thoại (truyện cổ tích).
Cái người đàn ông kia ôm hoa hồng trước mắt bao người hướng về phía cái cô gái váy đỏ kia quỳ một gối xuống, đưa bó hoa hồng lên.
Người qua đường nhìn thấy một màn như vậy nhịn không được xoay quanh.
Xe Đường Thời cách quảng trường có chút xa, bên ngoài tiếng ồn hỗn loạn, Cố Khuynh Thành nghe không rõ người đàn ông kia rốt cuộc nói cái gì, nhưng mà cô lại nhìn ra được vẻ mặt cái người đàn ông quỳ kia nhìn cô gái rất nghiêm túc, giống như là lại nói một đoạn lời thề rất dài.
Sau khi nói xong người đàn ông hít sâu một hơi giống như là dùng toàn bộ khí lực, lớn tiếng hô một câu: “Cho nên, Tôn Tiểu Diễm, gả cho anh đi!”
Người đàn ông nói một câu cuối cùng Cố Khuynh Thành nghe được cực kỳ rõ ràng.
Người đàn ông kia nói xong, người vây xem xung quanh nhịn không được đi theo reo hò: “Gả cho anh, gả cho anh!”
Người đàn ông cầu hôn ngẩng đầu nhìn cô gái váy đỏ duyên dáng yêu kiều trước mặt, ánh mắt thoáng mang theo vài phần khẩn trương.
Ngay cả tâm Cố Khuynh Thành bên trong xe cũng nhịn không được căng thẳng, sợ cô gái kia cự tuyệt.
Khoảng chừng nửa phút sau, cô gái kia rốt cục vươn tay nhận một bó hoa tươi to trong tay người đàn ông kia, trên mặt người đàn ông cầu hôn nở rộ tươi cười mừng rỡ như điên, anh ta có chút luống cuống tay chân lấy hộp nhẫn chuẩn bị tốt từ bên trong túi mình ra, thời điểm đưa nhẫn ra bởi vì quá mức kích động dẫn đến nhẫn rơi ở trên mặt đất, người đàn ông vội vàng quỳ rạp trên mặt đất nhặt lên, dẫn tới người xung quanh buồn cười ồn ào cười to, trên mặt cô gái mặc váy đỏ cũng mỉm cười, một giây sau ngón tay cô ấy liền bị người đàn ông quỳ cẩn thận mà lại thành kính đeo lên một cái nhẫn.
Tiếng người vây xem càng phát ra vang dậy, mọi người lấy di động không ngừng mà chụp ảnh, huýt sáo, la lên, thậm chí mọi người còn nhao nhao vỗ tay.
Giữa một mảnh vỗ tay, người đàn ông quỳ bị cô gái kéo đứng lên, người đàn ông vươn tay ôm cô gái vào lòng, giữa mọi người chúc phúc cúi đầu hôn lên môi cô gái kia.
Hoa hồng trong tay cô gái kia rơi trên mặt đất, cô ấy vươn tay vòng lên cổ người đàn ông nhiệt tình mà lại hạnh phúc đáp lại.
Mặc dù cách một khoảng nhưng mà Cố Khuynh Thành lại vẫn thấy rõ ràng cô gái kia mang theo nhẫn không phải nhẫn kim cương bồ câu trứng tròn lớn như vậy, thậm chí ngay cả kim cương nhỏ cũng không có, chỉ là một cái vòng tròn vàng ròng tinh tế, cái loại nhẫn này giá trị tối đa hơn một ngàn đồng tiền.
Nhưng mà cho dù nhẫn cầu hôn giá rẻ mà lại phổ thông và cảnh tượng cầu hôn như vậy vẫn xúc động đến trong lòng Cố Khuynh Thành như cũ.
Chương 778. Cầu hôn lãng mạn nhất (8)
Trước kia cô vẫn ngóng trông anh có thể cầu hôn mình, nhưng là vì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn với Tứ Nguyệt dẫn đến cô tạm thời quên hết chuyện kia, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng người khác cầu hôn, đáy lòng cô trở nên càng thêm khát vọng thèm muốn.
Cố Khuynh Thành nhịn không được theo bản năng nghiêng đầu nhìn phía Đường Thời bên cạnh mình, muốn nhìn rốt cuộc vẻ mặt Đường Thời nhìn thấy cảnh tượng đẹp mà lại cảm động như vậy sẽ như thế nào.
Kết quả cô lại nhìn thấy Đường Thời nhìn đường phía trước không chuyển mắt, sau đó giẫm lên chân ga thuần thục điều khiển tay lái tiếp tục chạy đi phía trước.
Vẻ mặt Đường Thời bình tĩnh lãnh đạm giống như cảnh tượng nhiệt liệt như vậy với anh mà nói chỉ là một hồi nhất thời không quan trọng.
Thì ra bị cảnh cầu hôn kia cuốn hút chỉ có một mình cô a, Đường Thời căn bản là không cần… Tâm tình Cố Khuynh Thành nhịn không được hơi hơi sa sút.
—
Sau khi Cố Khuynh Thành và Đường Thời rời đi, trong phòng bệnh liền chỉ còn lại có hai người Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa.
Không khí vốn náo nhiệt khi Đường Thời và Cố Khuynh Thành ở đó nháy mắt trở nên có chút yên lặng.
Cuối cùng Tứ Nguyệt vẫn đứng lên giật giật môi: “Phải ăn cơm chiều, em đi tìm y tá.”
Nói xong Tứ Nguyệt liếc Tô Niên Hoa một cái, vẻ mặt người đàn ông không có một chút thay đổi, giống như không có nghe thấy tiếng của cô.
Tứ Nguyệt rũ mắt xuống, che giấu ánh mắt thoáng có chút mất mác lại, sau đó xoay người đi ra phòng bệnh.
Ước chừng mười phút sau, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra một lần nữa, đi vào là y tá chăm sóc Tô Niên Hoa mấy ngày nay, trong tay bưng bàn ăn, cười xinh đẹp tiêu sái đi đến trên bàn, dọn bữa tối xong sau đó để lên trước giường bệnh, ngữ điệu ôn hòa nói: “Tô tiên sinh ăn cơm chiều.”
Tô Niên Hoa bị đâm trúng vai phải, mặc dù tháo băng miệng vết thương, nhưng mà cầm đũa vẫn có chút không thuần thục như cũ, chỉ có thể dùng tay trái cầm thìa ăn, cho nên thời điểm ăn cơm cần y tá đứng ở bên cạnh giúp đỡ múc nước canh, gắp thức ăn.
Một ngày ba bữa của Tô Niên Hoa đều là cái nữ y tá này chăm sóc, ở chung nhiều ngày như vậy cũng hơi chút quen thân một chút, nữ y tá múc nước canh cho Tô Niên Hoa, thời điểm đưa đến trước mặt anh nhịn không được mỉm cười hỏi một câu: “Tô tiên sinh, vị tiểu thư mỗi ngày trông coi ngài ở trong bệnh viện là vợ ngài sao?”
Tay trái Tô Niên Hoa cầm hơi hơi dừng một chút, sau đó biết nữ y tá chỉ Tứ Nguyệt, liền cúi đầu uống một ngụm nước canh mập mờ không rõ “Uh`m” một tiếng.
” Tô tiên sinh, vợ ngài đối với ngài thật tốt a.” Nữ y tá cầm chiếc đũa gắp đồ ăn đặt ở trong bát Tô Niên Hoa, trộn lẫn cùng cơm đưa đến trước mặt Tô Niên Hoa: “Một ngày ba bữa của ngài đều là vợ ngài chuẩn bị vì ngài, cô ấy tốn rất nhiều tiền bạc tìm viện trưởng thuê một cái bếp nấu ở trong ăn cơm chúng tôi, đồ ăn đều là cô ấy tự mình đi siêu thị chọn, vừa rồi để cho tôi tới chăm sóc ngài ăn cơm nói là cô ấy muốn đi siêu thị mua đồ ăn ngày mai cho ngài.”
Động tác Tô Niên Hoa ăn canh ngưng lại, anh muốn mở miệng hỏi một câu “Đồ ăn này không phải bệnh viện chuẩn bị?”, cuối cùng vẫn lại là lựa chọn im miệng, chỉ một hơi uống sạch nước canh trong bát hướng về phía nữ y tá kéo khóe môi, nhợt nhạt nở nụ cười một chút, sau đó liền kéo cơm nữ y tá trộn lẫn đến trước mặt mình, im lặng tao nhã bắt đầu ăn.