Cố Khuynh Thành lại tỉnh lại, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống.
Bên trong phòng ngủ không có mở đèn, ánh sáng có vẻ có chút tối.
Bởi vì thời gian giấc ngủ Cố Khuynh Thành quá dài, đầu có chút lờ mờ, không rõ lúc này là mấy giờ.
Cô ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, vừa mới chuẩn bị bật đèn,kết quả lại nhìn thấy trước cửa sổ sát đất phòng ngủ có một bóng dáng ngồi trên sofa.
Mặc dù ánh sáng phòng trong có chút tối, nhưng mà Cố Khuynh Thành lại có thể lờ mờ xuyên qua bóng người kia nhìn ra khí tức cao quý.
Đó là khí tức bẩm sinh của Đường Thời.
Cố Khuynh Thành mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trong tay người đàn ông cầm một cái gì đó, không ngừng gõ bàn trà đặt trước sofa, phát ra một âm thanh mỏng manh mà lại lanh lảnh.
Không biết là vì phòng quá tối, hay là hiện giờ Cố Khuynh Thành có chút Đường Thời, cô nghe âm thanh như vậy, đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi.
Cố Khuynh Thành ôm chăn hơi hơi giật giật thân thể, cô nhìn đầu Đường Thời chậm rãi quay lại đây, mặc dù cô nhìn không thấy ánh mắt anh, nhưng mà cô lại biết ánh mắt của anh rơi vào trên thân thể cô.
Đợi sau một lúc lâu, anh đều không có mở miệng nói bất kỳ cáigì, Cố Khuynh Thành có chút không chịu nổi yên tĩnh như vậy, liền nhẹ giọng mở miệng hỏi một câu: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
Cách khoảng chừng nửa phút, âm thanh lạnh nhạt trước sau như một của Đường Thời truyền đến: “ Tám giờ rưỡi.”
Tám giờ rưỡi? Đã muộn vậy rồi?
Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, theo bản năng cầm lấy di động chính mình, quả nhiên thấy được vài cú điện thoại chưa nghe, là Cố Gia gọi đến.
Cố Khuynh Thành nuốt nuốt nước miếng, lên tiếng lại hỏi: “Hiện tại mọi người bộ phận thư ký tan ca chưa?”
Lần này Đường Thời không có trả lời vấn đề của cô.
Cố Khuynh Thành đợi một hồi, biết Đường Thời đây là không chuẩn bị ý tứ để ý tới mình, cô dù sao vẫn không có khả năng luôn luôn ở trong văn phòng của Đường Thời, cho nên Cố Khuynh Thành liền mở miệng lần nữa nói: “ Em ra ngoài nhìn một cái, nếu không có ai, em cũng nên về nhà rồi.”
Nói xong, Cố Khuynh Thành liền xốc chăn lên, chân của cô còn chưa chạm đất, liền đột nhiên truyền đến giọng nói thoáng có chút trầm thấp: “ Cô cứ như vậy đi?”
Lời này của anh là có ý tứ gì? Không cho cô đi sao?
Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn phía hình bóng Đường Thời.
Đường Thời cầm cái hộp trong tay, nhẹ nhàng ném ở trên bàn trà, sau đó đứng lên bước tiếp bước chân, chậm rãi hướng về phía giường lớn đi tới.
Theo anh tới gần, Cố Khuynh Thành mơ hồ cảm giác được một cỗ áp lực theo đến.
Tốc độ tim của cô cũng dần dần nhanh hơn.
Bước chân Đường Thời cuối cùng đứng ở trước mặt Cố Khuynh Thành, dựa vào gần, từ ánh sáng mỏng manh bên trong phòng, Cố Khuynh Thành có thể nhìn thấy đáy mắt đen nhánh của người đàn ông, mơ hồ lóe sáng.
Chương 140: Tâm tư mang thai (14)Cố Khuynh Thành giật giật môi, còn chưa mở miệng hỏi, Đường Thời đột nhiên liền vươn tay kéo cằm của cô, lập tức nâng đầu cô lên,hơi hơi cúi đầu, nhắm ngay ánh mắt cô.
Ánh mắt anh hơi chút có vẻ thâm thúy, để cho cô đoán không ra đáy mắt anh rốt cuộc chứa đựng cái cảm xúc gì, cô chỉ có thể nhìn chỉ thấy một đoàn đen kịt.
Cố Khuynh Thành bị ánh mắt anh nhìn như vậy thoáng có chút không được tự nhiên, cô nhẹ nhàng mà quẩy người một cái muốn thoát khỏi, Đường Thời lại đột nhiên vươn tay ấn cô đến trên giường, vừa dùng lực hôn môi cô vừa bắt đầu động thủ xé rách quần áo hai người.
Cố Khuynh Thành chỉ mặc một váy mỏng, cực kỳ dễ dàng bị Đường Thời cởi ra.Thân thể cô run nhè nhẹ một chút, hai tay mình liền bị Đường Thời bắt lấy, lập tức có vải dệt mềm mại trói buộc.
Đường Thời hành động như vậy có chút đột nhiên, cả người Cố Khuynh Thành còn chưa có phản ứng kịp, Đường Thời liền không rên một tiếng liền trực tiếp vào chủ đề.
Đau đớn quen thuộc làm cho Cố Khuynh Thành trong nháy mắt thanh tỉnh lại, thân thể của cô bây giờ còn chưa kịp căng thẳng Đường Thời cũng đã cực nhanh thô bạo mà lại hung mãnh bắt đầu tiến hành.
Cố Khuynh Thành đau đến nỗi trên trán dầy đặc một tầng mồ hôi mỏng nhạt, cô mơ hồ cảm giác Đường Thời dường như không đúng chỗ nào,nhưng mà cô lại nói không nên lời, chỉ là im hơi lặng tiếng thừa nhận đau nhức anh cho cô.
Tối qua liên tục ba lần, người đàn ông không có chút nào suy yếu, hôm nay vẫn dũng mãnh hơn người như cũ.
Cố Khuynh Thành vốn là nghỉ ngơi ngắn ngủi liền phục hồi lại tinh thần, bị anh vọt lên như vậy liền tiếp tục mệt rã rời không thể nhúc nhích.
Rốt cục lúc Đường Thời kết thúc, Cố Khuynh Thành dán trên giường thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô uể oải mệt mỏi giật giật thân thể, tìm một cái tư thế thoải mái, nằm còn chưa được năm phút đồng hồ, Đường Thời lại một lần nữa lôi cô đến dưới thân.
Đường Thời hành động như vậy, làm cho đáy lòng Cố Khuynh Thành biết anh đây là lại muốn tới.
Một ngày một đêm, đều đã bốn lần đến đây, nếu như tiếp tục làm đêm nay cô e rằng lại không thể về nhà rồi.
Một ngày hôm nay, cô cũng không có đi làm, chẳng lẽ ngày mai vẫn nghỉ như cũ?
Cố Khuynh Thành nhíu nhíu mày, theo bản năng lên tiếng nói: “ Em phải về nhà rồi.”
” Về nhà?” Đường Thời nghe hai chữ như thế, đột nhiên dừng động tác, ngữ khí vài phần đùa cợt: “ Cô cam lòng về nhà như vậy?”
Lời này của anh là có ý tứ gì?
Đáy mắt Cố Khuynh Thành loé lên một tia nghi hoặc, chống lại ánh mắt Đường Thời.
Đôi mắt Đường Thời hơi hơi co rút lại một chút, nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Khuynh Thành, thật lâu sau mới mở miệng nói, ý tứ đùa cợt so với vừa rồi càng sâu vài phần: “Liền trở về như vậy, tại sao không làm hơn hai lần? Không nhiều hơn hai lần, cô làm sao có thể bảo đảm cô sẽ mang thai?”