Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Thật là một người bị bệnh thần kinh ( 1)

Đường Thời cau mày nhìn chằm chằm cô gái đem quần áo chính mình trở thành giấy ăn mà lau tay, vẻ mặt ghét bỏ, thế nhưng ở sâu trong đó, lại lộ ra vài phần thần thái tương tự với cưng chìu, trong miệng mắng “ghê tởm”, lại không hề giơ tay lên, ngăn hành động của cô lại.

Bởi vì thứ hai phải đi làm, trời đêm lại lạnh, Cố Khuynh Thành cũng không ở lại bao lâu, liền trở về phòng ngủ .

Cô nằm lên giường lần thứ hai, trong lòng thiếu đi nỗi bất an lúc trước, thay vào đó là một loại ý nghĩ ngọt ngào không nói được.

Ngay cả cô cũng chưa từng phát giác thần thái trên mặt mình chói lọi cỡ nào, trước khi tắt đèn trong phòng ngủ, cô ngẫm lại, hay là nhắn cho Đường Thời một tin: [ngủ ngon .]

Sau khi nhắn xong, Cố Khuynh Thành lại bổ sung một câu: [cám ơn đồ ăn vặt của anh.]

Đường Thời đứng ở ban công như cũ, còn chưa trở về phòng ngủ .

Đêm lạnh như nước, tối nay không trăng, ánh sao càng sáng rõ .

Anh ngẩng đầu, nhìn rừng cây trùng điệp mênh mông vô bờ cùng hàng vạn hàng nghìn ánh đèn xa xa lóe lên trong bóng đêm, chẳng qua là cảm thấy bản thân tựa hồ rất nhiều năm cũng không có tốt bụng như vậy.

Đang ở thời điểm anh định xoay người trở lại phòng ngủ, điện thoại di động truyền đến một giọng nói nhắc nhở ngắn ngủi, cầm lên, thấy là Cố Khuynh Thành gởi tin nhắn tới.

Bị vui sướng tràn đầy trong lòng, bởi vì cái tin nhắn ngắn này, trong nháy mắt trở nên mềm mại dị thường .

Khóe môi anh khẽ nở nụ cười, từ từ nhắn lại: [cám ơn sữa bò của em].

[Ngủ ngon .]

Nhăn xong, anh đưa điện thoại di động nhét vào túi của mình, tư thái nhàn nhã dựa vào lan can, không nhịn được khẽ nở nụ cười.

Anh nghĩ, nay anh làm cái quyết định này, là đúng.

Mấy ngày nay, Cố Khuynh Thành không còn mang vẻ cứng ngắc như khúc gỗ nữa nữa, cũng không giống như trước, mỗi lần lấy lòng cùng tới gần, đều ôm mục đích.

Thậm chí, cô ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, ý niệm đầu tiên nghĩ đến đúng là anh.

Cô còn nói, trong ba năm ở Anh quốc, cô cũng không cùng Trần Mặc gặp gỡ thân thiết…

Cùng với tối nay, cô ở trước mặt anh buông lỏng và khéo léo.

Thật ra thì cho tới nay, anh muốn cũng không nhiều, anh chỉ có muốn cô thật lòng, thực tâm đổi với anh.

Muốn từ đáy mắt, đáy lòng của cô thấy sự hiện hữu của anh.

Muốn cô đối với anh thật là tốt, chú ý tới anh, không phải bởi vì xí nghiệp Thịnh Đường phía sau anh.

Muốn làm cho thời điểm cô nhìn, chỉ xem anh đơn giản là Đường Thời, mà không phải là người nắm giữ xí nghiệp Thịnh Đường

Mặc dù ba năm trước đây, chuyện kia là cái gai trong đáy lòng của anh, nhưng mà, chỉ cần cô không để cho anh thất vọng, cái gai kia sẽ trở nên mềm mại.

Anh nghĩ, lần này cô, hẳn là sẽ không để cho anh thất vọng…

Cố Khuynh Thành cầm di động, chờ giây lát, mới đợi được Đường Thời nhắn lại.

Anh dựa theo phương thức cô nói chuyện, đáp lại cô.

Cố Khuynh Thành vểnh miệng, nhìn trên màn ảnh Đường Thời nhắn tới “Ngủ ngon”, rõ ràng cùng chữ “Ngủ ngon ” cô chúc anh giống nhau như đúc, nhưng là chẳng biết tại sao, Cố Khuynh Thành được Đường Thời chúc ngủ ngon, lại làm cho cô có cảm giác an lòng.

Cố Khuynh Thành tắt đèn phòng ngủ, nằm ở mặt giường mềm mại, trong tay nắm điện thoại di động, nhắm hai mắt lại.

Ngủ ngon không mộng mị.

Đèn trong phòng đối diện tối đi, ngay tiếp theo ánh sáng chung quanh anh cũng tối đi rất nhiều.

Đường Thời ngó chừng phòng ngủ Cố Khuynh Thành trong chốc lát, sau đó khóe môi khẽ nhếch một chút, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.

Cũng là một đêm ngủ ngon.

Chương 372: Thật là một người bị bệnh thần kinh (2 )

Đại khái là Đường Thời nửa tháng không xuất hiện ở cao ốc Thịnh Đường, mặc dù thời gian phụng bồi Cố Khuynh Thành ở trong bệnh viện, mỗi ngày anh đều xử lý chuyện vụ trong công ty, nhưng mà thời điểm trở lại công ty, vẫn như cũ loay hoay không hết việc. . .

Buổi sáng tám giờ anh đã tới công ty, cho đến ba giờ chiều, bảy tiếng đồng hồ, anh gần như không có bất kỳ thời gian nghỉ ngơi, vẫn luôn đang họp.

Mặc dù bận rộn như thế, người đã tiếp xúc cùng Đường Thời, lại rõ ràng cảm giác được Đường Thời tâm tình tốt.

Hơn nữa tâm tình tốt này, có chút làm cho người tiếp xúc công việc cùng Đường Thời có chút chịu không nổi.

Tỷ như, buổi sáng bộ tài vụ ngành kết toán tiền lương tháng này, không cẩn thận cho tiền lương một nhân viên, ghi chép vào nhiều hơn một số 0.

Thật ra thì loại chuyện nhỏ vô ích này, hoàn toàn không cần Đường Thời quản, chỉ có điều chuyện tiền lương đến trong tay Đường Thời, mới bị phát hiện sai lầm, quản lý bộ tài vụ vội vội vàng vàng chạy tới, ngăn Đường Thời ký tên, Đường Thời thế mới biết cái chuyện nhỏ này.

Từ trước đến giờ Đường Thời yêu cầu đối với nhân viên rất nghiêm khắc, một điểm sai lầm nhỏ cũng sẽ đổi lấy anh giũa cho một trận, cho nên lúc quản lý bộ tài vụ nói xong nơm nớp lo sợ, đáy lòng đã chuẩn bị thừa nhận bão táp.

Nhưng là ai ngờ hắn chờ giây lát, Đường Thời lại bình thản nói: “Phần báo cáo này?”

Quản lý bộ Tài vụ có chút kinh ngạc ngẩng đầu, ngây ngốc gật đầu nhìn Đường Thời.

Đường Thời tiện tay mở báo cáo ra, quả nhiên quét đến cái sai lầm nhỏ kia, Đường Thời phong khinh vân đạm khép lại báo cáo, trực tiếp đưa cho quản lý bộ tài vụ: “Đem về sửa lại rồi đem đến đây.”

Quản lý bộ Tài vụ ngẩn người tại chỗ, hắn hoàn toàn không dám tin người đứng ở trước mặt mình, chính là lãnh đạo trực tiếp của mình.

Đường Thời đợi trong chốc lát, thấy quản lý bộ tài vụ không có nhận báo cáo, nhíu nhíu mày, nhưng tiếng nói vẫn lộ ra mấy phần tâm tình tốt đẹp: “Có việc?”

Quản lý bộ tài vụ vội vàng lắc đầu, hai tay nhận báo cáo.

Đường Thời hướng về phía hắn cười một chút, chuẩn bị làm công việc bận rộn của chính mình, nhưng là đến lúc quản lý bộ tài vụ nhận được nụ cười kia, đáy lòng lộp bộp một cái, báo cáo trong tay “Bộp ” thoáng cái đã rơi ở trên mặt đất, hai chân của hắn cũng bắt đầu run run.

Xong đời… Tin đồn đều nói, Boss tâm tình bất định, đoán không ra, lúc này ngài ấy đối với mình tốt đẹp như vậy, có phải hay không đại biểu kết quả càng thảm?

Đường Thời vốn là đang đi về phía bàn làm việc của mình, nghe được thanh âm giấy tờ rơi xuống đất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó thuận thế khom người, nhặt lên, lần nữa đưa cho quản lý bộ tài vụ.

Boss thế nhưng lại tự mình nhặt giấy tờ cho hắn… Quản lý bộ tài vụ đáy lòng thầm nhủ xong đời, hai chân mềm suýt nữa quỳ rạp xuống đất, trong miệng theo bản năng bắt đầu thành khẩn vì mình kiểm điểm: “Đường tổng, lần này là sơ suất của tôi, tôi bảo đảm lần sau không như thế nữa, mong ngài cho tôi thêm một cơ hội, không cần khai trừ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm thiếu não này lần thứ hai…”

Thật là không giải thích được, anh có nói muốn đưa khai trừ hắn sao? Quả thực chính là một người bệnh thần kinh!

Đường Thời đáy lòng hung hăng thổ tào một chút, anh nghĩ muốn gọi Cố Khuynh Thành đi vào đưa cà phê, lười động khí đối với quản lý bộ tài vụ phất phất tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Đường Thời càng như vậy, quản lý bộ tài vụ càng cảm giác mình lần này khẳng định chết chắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK