Chương 491: Thì ra anh đều biết (1)
Mỗi một lần như thế này, bất kể cô và Đường Thời xảy ra vấn đề gì, mãi mãi cũng là cô chọc Đường Thời.
Cố Khuynh Thành thu mắt, cánh môi mím chặt, không có lên tiếng.
“Khuynh Khuynh, cái này sai mấy, cin cũng đều phải đính hôn với A Thời, con còn cùng A Thời giận dỗi! Con phải biết rằng, tất cả hy vọng Cố Gia đều đặt ở trên người con, hiện tại cha con sinh bệnh, nếu như hôn sự xuất hiện ngoài ý muốn, nhất định cha con sẽ bị con làm tức chết!”
Giọng Cố phu nhân nói có chút răn dạy, sau đó thấy sắc mặt Cố Khuynh Thànhcó vẻ hơi tái nhợt, lúc này mới chậm rãi nói tiếp: “Khuynh Khuynh, lần trước bà Đường tới, còn nói chờ cha con tốt lên, để A Thời giúp Cố Gia chúng ta một tay, con làm sao lại không hiểu chuyện đi chọc A Thời như thế? Chẳng lẽ con không biết nhân nhượng nó sao?”
Cố phu nhân càng nói càng sốt ruột, người đi tới đi lui trước mặt Cố Khuynh Thành hai vòng, sau đó mới dừng lại, nói với Cố Khuynh Thành: “Đêm nay con không cần ở lại bệnh viện với cha, ở đây có mẹ chiếu cố là tốt rồi, con đi tìm A Thời, vừa vặn các con còn phải đi chọn lễ phục đính hôn, ảnh váy ở trong phòng bệnh, con ôm qua đi, hỏi ý kiến A Thời, liền thừa cơ hội này, dụ dỗ A Thời, biết không?”
Cố phu nhân nói nhiều như vậy, thấy Cố Khuynh Thành vẫn không có phản ứng, giọng nói bắt đầu lớn: “Khuynh Khuynh, ta nói nhiều như vậy, con có nghe hay không?”
Lúc này Cố Khuynh Thành mới mở mắt ra, liếc mắt nhìn anh mặt mẹ có chút lo lắng, dùng sức mím môi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Con biết.”
Lúc này vẻ mặt Cố phu nhân mới hoàn toàn hoà hoãn lại, mặc dù lúc này đã năm giờ chiều, thế nhưng Cố phu nhân lại trở về phòng bệnh, cầm album lễ phục, thúc giục Cố Khuynh Thành đi tới nhà Đường Thời.
Lúc Cố Khuynh Thành đến nhà Đường Thời, chẳng qua mới sáu giờ, Trương Tẩu nay cũng không có đến, trong căn hộ lớn như vậy, có vẻ trống rỗng.
Cố Khuynh Thành để album lễ phục ở trên bàn trà, người lười biếng làm ổ trên ghế sa lon, xuyên qua cửa sổ sát đất, vừa vặn thấy ngoài cửa sổ từ từ biến đen, bởi vì lạnh, nước trong hồ bơi ngoài trời, kết một tầng băng mỏng.
Cố Khuynh Thành chăm chú nhìn trong chốc lát, liền nhắm mắt lại, hai ngày này, cô cũng không có làm cái gì, tuy nhiên lại luôn cảm thấy có chút không hiểu sao mệt rã rời, lúc rảnh rỗi, liền không hiểu sao rất mệt mỏi.
Cố Khuynh Thành ngủ không nhiều lắm, lại bị đói tỉnh lại, gần đây cô đúng là kỳ lạ, không chỉ thích ngủ, còn rất dễ dàng đói, ăn vô cùng tốt.
Cố Khuynh Thành vốn chỉ là muốn làm ít đồ lấp đầy bụng, thế nhưng cô mở tủ lạnh ra, thần tình hơi kinh ngạc.
Lúc trước kia, cô và Đường Thời xảy ra vấn đề, không cần bất kỳ ai nói, chính cô đều sẽ chủ động đi lấy lòng Đường Thời, thế nhưng nay mẹ để cô đến chỗ Đường Thời, trong lòng cô hiện lên một chút ác tâm.
Cho nên cô qua đây, một là khiến mẹ mình yên tâm, hai là hỏi thăm Đường Thời đối về việc chọn lễ phục, lại thật không có ý muốn lấy lòng Đường Thời chút nào.
Chỉ là khi cô nhìn thấy rau dưa trong tủ lạnh, cô lại muốn làm một bữa cơm trong đầu.
Kỳ thực trước kia, cô chắc là sẽ không nấu cơm, chỉ là ba năm đi anh, bởi vì ăn không quen cơm Tây, một mình tự học cách nấu đồ ăn, làm lần nhiều, tuy làm được nhiều thứ, cũng không thể nói là nấu ngon, thế nhưng cũng miễn cường được cho ngon miệng.
Chương 492: Thì ra là anh đều biết (2 )
Trong lòng Cố Khuynh Thành rất rõ ràng, đã biết bữa cơm, không phải vì gia tộc mà đi lấy lòng Đường Thời, chỉ là đơn thuần muốn làm cho Đường Thời ăn.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô sinh ra bắt đầu có ý nghĩ muốn xuống bếp làm cơm cho một người đàn ông.
Thậm chí lúc cô rửa rau thái thức ăn, cô bởi vì Đường Thời vắng vẻ hai ngày mà hiện lên mất mát khổ sở, cũng giảm bớt rất nhiều.
Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao, đáy lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Cố Khuynh Thành làm đồ ăn, làm rất đơn giản, bốn món ăn một món canh, rau thịt phối hợp.
Sau khi làm xong, cô không có ăn trước, mà đặt thức ăn lên bàn ăn, kiên nhẫn chờ Đường Thời tan tầm.
Thời gian tích tắc trôi qua, đồ ăn trên bàn đã nguội, được Cố Khuynh Thành cho vào trong lò vi sóng đun nóng, rồi lại nguội, như vậy nhiều lần đến lần thứ bốn, cuối cùng Cố Khuynh Thành nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.
Cố Khuynh Thành vội vã từ trong phòng ăn đi ra, còn chưa đi tới cửa, đã thấy Đường Thời đứng ở chỗ kệ đổi giày.
Cố Khuynh Thành đứng tại chỗ, đợi qua một phút đồng hồ, Đường Thời ngẩng đầu, trong phút chốc thấy cô, rõ ràng vẻ mặt sửng sốt một chút, lại cũng không nói gì, chỉ đưa tay đóng cửa lại.
Đường Thời thuận tay ném chìa khóa xe ở trên kệ giày, sau đó đi vào nhà tắm, rửa tay đi ra, Cố Khuynh Thành mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh ăn cơm không?”
“Tôi ăn xong ở bên ngoài rồi.” Đường Thời không mặn không nhạt trả lời một câu, sau đó rút khăn giấy ở bên, lau tay bị ướt rồi ném ở trong thùng rác.
“Ồ.” Cố Khuynh Thành thấp giọng trả lời một câu, có chút không biết nên nói như thế nào.
Đường Thời thấy cô còn đứng bất động tại chỗ, vì vậy lại mở miệng: “Còn có việc gì?”
Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhìn thấy album lễ phục bị bản thân đặt ở trên bàn trà, giơ ngón tay lên chỉ, âm điệu thoải mái nói: “Đó là lễ phục, anh xem một chút, chúng ta đính hôn nên cần mấy bộ?”
Ánh mắt Đường Thời nhàn nhạt liếc qua album in chữ vui mừng màu vàng, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Em tự xem đi.”
Nói xong, Đường Thời liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, xoay người đi tới cầu thang, lên lầu hai, trực tiếp vào thư phòng.
Cửa thư phòng đóng hồi lâu, Cố Khuynh Thành mới xoay người, đi trở về trước bàn ăn, nhìn đồ ăn mình tỉ mỉ làm, khóe mắt có chút ê ẩm, qua hồi lâu, cô mới vươn tay, cầm muỗng lên, múc cho mình một chén cạnh.
Ngón tay của cô run dử dội hơn, suýt nữa không cầm được bát, cuối cùng chỉ múc được nửa chén canh, liền ngồi ở ghế trên, vùi đầu ăn canh.
Cô nấu canh xương ninh khoai, mùi vị rất thanh đạm, nhưng cô uống vào trong lồng ngực nổi lên từng trận chua xót, đến cuối cùng, không có khống chế được, nước mắt liền rơi tỏng chén canh.
Cố Khuynh Thành rút khăn giấy ra lau lung tung, lau hai má của mình, sau đó cầm chiếc đũa, ăn đồ ăn.
Không biết là cô ăn quá nhanh, vẫn là món ăn có quá nhiều dầu, Cố Khuynh Thành bất chợt cảm thấy có chút buồn nôn, cô để đũa xuống, vội vã chạy vào trong phòng vệ sinh, ghé vào bồn cầu bắt đầu nôn mửa.
Ăn thứ gì, đều bị cô nôn ra, tuy nhiên lại cảm thấy có chút khó chịu như trước, Cố Khuynh Thành vẫn không ngừng gục vào bồn cầu nôn khan, thẳng đến khi nôn đến dạ dày không còn chút gì cả, cô mới phát giác, lúc này mình khó chịu nhất là ngực.
Cố Khuynh Thành quỳ gối trước bồn cầu, ngơ ngác giơ tay lên, sờ sờ buồng tim của mình, mơ hồ như là hiểu ra chút gì.