Chương 583: Chờ một chút, sẽ buông tha (23 )
Cố Khuynh Thành đem những điều bác sĩ nói với mình, toàn bộ đều truyền đạt cho Đường Thời, sau khi cô nói xong, đem thuốc đựng vào trong túi, ngẩng đầu, nhìn về Đường Thời, cùng người đàn ông vẫn ngưng mắt mắt của mình, đụng thẳng vào nhau.
Ở Cố Khuynh Thành lúc còn rất nhỏ, cô vĩnh viễn đều dùng một đôi mắt to tối như mực, thẳng tắp nhìn anh, không biết e lệ cũng không biết sợ, nhưng là sau này, đợi đến khi cô từ từ lớn, bắt đầu hao hết tâm tư lấy lòng anh muốn gả cho anh, cô liền trở nên có chút không dám đi xem ánh mắt của anh, sợ không cẩn thận, bị anh nhìn thấu tâm tư mình, nhưng là bây giờ, cô lại không chút cố kỵ, cho nên ở lúc tầm mắt cô cùng Đường Thời tiếp xúc, ánh mắt hơi dừng một chút, liền thoải mái nhắm ngay ánh mắt Đường Thời.
Người đàn ông đáy mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, phiếm một tầng ánh sáng chói mắt, hấp dẫn Cố Khuynh Thành có chút không chyển được tầm mắt, đầu óc của cô có chút trì trệ, hoàn toàn quên mất chính mình kế tiếp muốn nói gì.
Đường Thời nhận thấy được thanh âm ôn giòn biến mất, mới phục hồi tinh thần lại, sau đó thấy ánh mắt cô gái xinh đẹp trong suốt, thẳng tắp nhìn mình.
Mượn ánh đèn cửa phòng cấp cứu bệnh viện, anh có thể tinh tường từ mắt của cô, thấy cái bóng của mình.
Mắt Đường Thời từ từ trở nên có chút sâu thẳm, toàn thân của anh theo đó nổi lên một luồng nhiệt, anh đem tầm mắt vội vàng từ trên mặt Cố Khuynh Thành dịch chuyển đi, nhìn chằm chằm nhánh cây khô héo nơi xa, hung hăng mà nuốt xuống nước miếng, đè xúc động trong cơ thể mình, sau đó hắng giọng một cái, mở miệng “Ừ ” một tiếng, tỏ vẻ biết rồi.
Cố Khuynh Thành lúc này mới hồi thần, cô thế mà lại nhìn chằm chằm Đường Thời phát ngốc?
Mặt cô hơi đỏ lên, hơi mang theo vài phần ngại ngùng đem túi thuốc, đưa cho Đường Thời, buông thỏng mi mắt nhẹ nói: “Thuốc đều đặt ở bên trong.”
Đường Thời nghe được thanh âm Cố Khuynh Thành, hít thật sâu một hơi, mới xoay đầu lại, anh vươn tay, nhận lấy cái túi trong tay Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành vẫn luôn là buông thỏng mi mắt, không dám nhìn tới Đường Thời, cô ở thời điểm người đàn ông đem túi đón đi, giương mắt thật nhanh, nhìn Đường Thời một cái, nhưng vừa vặn lại một lần nữa cùng tầm mắt Đường Thời đối diện với nhau.
Cố Khuynh Thành toàn thân tựa như bị điện giật, hung hăng mà run run một chút, mặt cũng đi theo nóng lên, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, ngữ điệu có chút nhanh nói: “Vậy anh đi Kim Bích Huy Hoàng cùng Lục Nhiên bọn họ chơi đi, em rời đi trước.”
Đường Thời nhạy cảm từ lời của cô, tìm ra sơ hở: “Em muốn tôi đưa đi không?” bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Nếu không phải là vì dẫn anh tới bệnh viện, cô hiện tại mang bầu, đã sớm buồn ngủ.
Cố Khuynh Thành nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp mở miệng nói: “Em không đi, em phải về nhà.”
Em phải về nhà… hàm nghĩa như là trong nhà có người nào đó chờ cô, là Trần Mặc Thâm sao?
Cánh môi Đường Thời khẽ mấp máy, dừng lại một lát, giọng nói hơi mang theo vài phần xuống thấp nói: “Tôi đưa em đi, đã trễ thế này.”
“Không cần, Cố Gia xa như vậy, qua lại làm khổ anh, muốn đưa phải mất hơn một giờ, em đi taxi là được rồi. ” Cố Khuynh Thành quơ quơ đầu.
Thì ra là cô không là muốn trở về cùng Trần Mặc Thâm, mà cô phải về Cố Gia a…
Đường Thời cảm giác tâm tình mình cả đêm, giống như là xe cáp treo, chợt cao chợt thấp.
Chương 584: Chờ một chút, sẽ buông tha (24 )
Mặc dù Cố Khuynh Thành trong miệng vừa nói muốn đi taxi về nhà, cuối cùng lại là lên xe của Đường Thời, được anh đưa về Cố Gia.
Dọc theo đường đi, Đường Thời tâm tình hình như rất tốt, vẫn không ngừng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Cố Khuynh Thành, thậm chí anh còn cố ý mở ra máy phát thanh, âm nhạc dịu nhẹ quanh quẩn cả trong xe.
Đường Thời lái xe tốc độ không tính là mau, anh nhìn thẳng phía trước, trong đầu nghĩ đều là chuyện tối nay đã xảy ra cùng Cố Khuynh Thành.
Tối nay hết thảy, phát sinh chính là đột nhiên như vậy, không có cho anh bất kỳ chuẩn bị nào, thậm chí rất nhiều chi tiết, anh cũng không có hoàn toàn tiêu hóa, lúc này lái xe, đem một màn kia chậm rãi hồi tưởng một lần, nụ cười ở khóe môi Đường Thời lại càng lớn, thậm chí khi anh nghĩ đến Cố Khuynh Thành chỉ vào chính mình hướng về phía bác sĩ nói “Xem bệnh cho anh ấy”, anh không nhịn được thấp giọng cười ra tiếng.
Vui sướng qua đi, Đường Thời mới nhớ tới, Cố Khuynh Thành rõ ràng nói với mình, cô bị cảm muốn đưa đi bệnh viện lấy chút thuốc, cuối cùng lại chỉ nhìn cái chân bị thương của mình.
Khó có thể… đáy lòng Đường Thời, hiện lên một loại suy đoán to gan, chẳng lẽ Cố Khuynh Thành tối nay là vì chân của anh bị thương, mới đến bệnh viện?
Cái suy đoán này, làm cho tốc độ tim Đường Thời đập, trở nên phá lệ mau.
Đáy lòng của anh mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, nhưng là anh lại không dám hoàn toàn khẳng định.
Có lẽ là bởi vì anh yêu quá sâu, cô lại hoàn toàn không thương anh, đến cuối cùng, anh liền mất đi tự tin.
Đường Thời nghiêng đầu, nhìn Cố Khuynh Thành ngồi ở ghế kế bên tài xế một cái, có thể bởi vì thời gian hơi trễ, cô thoạt nhìn có chút buồn ngủ, mí mắt suýt nữa thả xuống.
Đường Thời do dự trong chốc lát, đúng là vẫn không nhịn được mở miệng: “Em cảm mạo còn tốt đó chứ?”
Lúc ấy lấy cớ kia, cũng chỉ là Cố Khuynh Thành bịa chuyện, người mang thai vốn là thích ngủ, hiện tại ngồi ở trong xe, bị gió ấm thổi, cả người cô hỗn loạn, trong lúc bất chợt nghe được Đường Thời hỏi, đại não cô hoàn toàn cũng không hoạt động , liền ngây ngốc trợn tròn mắt, trả lời một câu: “Cảm mạo gì?”
Quả nhiên cảm mạo chẳng qua là cô lấy cớ a… Đường Thời giống như nghe thấy được thanh âm đáy lòng mình vui mừng nở hoa, mắt của anh càng phát sáng: “Khuynh Khuynh, em dẫn tôi tới bệnh viện, là vì trên đùi tôi bị thương?”
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng Đường Thời mới vừa hỏi mình “Cảm mạo có khỏe ” đến tột cùng có toan tính gì.
chút thủ đoạn dưới đáy lòng cô, bị Đường Thời thẳng tắp đâm xuyên như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái trở nên đỏ bừng, cô vội vội vàng vàng mở miệng, giải thích nói: “Em lúc trở lại, đụng phải Tiểu Nguyệt, cô ấy nói, chân anh vài hôm trước bị thương, vẫn không đi bệnh viện, hơn nữa tình huống rất nghiêm trọng, cho nên em mới lừa anh đi bệnh viện. ”
Thời điểm một mình anh suy đoán, anh đã cảm thấy mừng rỡ dị thường, đợi đến lúc anh mở miệng xác nhận, thấy vẻ mặt cô mờ mịt, anh biết suy đoán của mình là chính xác, đáy lòng của anh vui mừng không cách nào hình dung, nhưng là bây giờ, anh thế nhưng từ trong miệng của cô, nghe được đáp án khẳng định, mừng rỡ trong nháy mắt biến thành mừng như điên, để cho anh kích động có chút nói không ra lời.
Cố Khuynh Thành giải thích xong, nhìn Đường Thời một cái, trong lúc bất chợt nhớ tới chính mình mỗi một lần từng vì Đường Thời làm những thứ gì, anh chẳng những không lĩnh tình, ngược lại còn có thể rất tức giận cô làm những sự tình kia có mục đích khác.