Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 21)

Đối với Tô Niên Hoa mà nói, lúc này anh, thật sự không yêu Tôn Dĩnh.? *

Thế nhưng, cũng không có nghĩa là anh có thể tùy cho Tứ Nguyệt xông lên động thủ đánh Tôn Dĩnh.

Dù sao, cô gái này, là vô tội, Tứ Nguyệt có lỗi với cô, anh cũng có lỗi với cô.

Cho nên khi Tô Niên Hoa nhìn thấy ánh mắt Tứ Nguyệt rơi vào Tôn Dĩnh, anh vô ý thức bước một bước lên, ngăn ở trước mặt Tôn Dĩnh: “Tiểu Nguyệt, anh và Tiểu Dĩnh…”

Tứ Nguyệt thực sự chỉ muốn qua nhìn Tôn Dĩnh một chút, cô không có như nghĩ, thế nhưng Tô Niên Hoa lại ngăn trước mặt Tôn Dĩnh, liền giống như một thanh đao bén nhọn đâm vào trái tim cô, để cho cô thoáng hiện một tia chật vật không kịp chuẩn bị.

Thì ra, anh đau lòng cùng che chở cho người anh yêu mến như vậy, cô chỉ là liếc mắt một cái, anh lại giống như bị kinh hãi, không chút do dự dứt khoát ngăn ở trước mặt cô gái mình yêu, giống như che chở trân bảo trân quý.

Tứ Nguyệt cảm giác có chút xấu hổ, xấu hổ cô căn bản không kịp nghe Tô Niên Hoa nói tiếp, cứ như vậy vội vàng nhếch môi, gạt ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Em tới đón Lâm tổng.”

Tứ Nguyệt nói xong, liền cảm giác mắt có chút nóng, cô cũng không kịp nhìn Tô Niên Hoa, cứ như vậy vội vàng xoay người, trực tiếp cất bước, nhanh chóng rời đi, cô bước chân mới được mấy bước, nước mắt đã rơi xuống, cô không nhịn được giơ tay lên, chà chà hai gò má của mình, sau đó liền nhanh chân chạy.

Tô Niên Hoa liên chạy đuổi theo, thế nhưng phi trường nhiều người, Tứ Nguyệt bước nhanh, chỉ một nháy mắt, anh liền không nhìn thấy người cô.

Anh đứng ở phi trường, nhìn quanh hai bên một vòng, sau đó mới mang theo bối rối không nói nên lời, dừng bước lại –

Tứ Nguyệt chạy một hơi đến cửa ra phi trường, rõ ràng rơi lệ, nhưng khi cố đứng ở cửa ra phi trường, trên mặt phủ lên nụ cười dịu dàng.

Tứ Nguyệt chỉ chờ hai phút đồng hồ, liền nhìn thấy Lâm Tổng mang theo trợ lý đi tới, cô mang nụ cười chân thành nghênh đón, bắt tay cùng Lâm Tổng, chào hỏi, sau đó lên xe, trực tiếp lái xe qua công ty.

Trên xe, Tứ Nguyệt một mực biểu hiện rất tốt, mặt mỉm cười cùng Lâm Tổng nói cười, đến phòng họp công ty, Tứ Nguyệt liền trực tiếp tìm Lâm Cảnh Thần thay cô tiếp đãi Lâm tổng, sau đó nói một tiếng xin lỗi với Lâm tổng, nện bước chậm rãi về phòng làm việc của mình, sau khi đóng cửa lại, ý cười trên mặt Tứ Nguyệt đều biến mất, cô ngồi trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngây ngốc một hồi.

“Em nghĩ, em là tên chơi bời trăng hoa, có lẽ em cặn bã đến cực hạn, Tiểu Nguyệt nếu có ly hôn với em, sau đó em liền có thể tự do.”

“Cô ấy chung quy là em gái em thương yêu nhiều năm như vậy, làm sao em có thể trơ mắt nhìn cô đi chết.”

“Không có tính toán gì, có lẽ cứ bình an vô sự sống hết đời như vậy thôi, dù sao trên cái thế giới này, phần lớn hôn nhân không có ái yêu, không phải vẫn sống êm đẹp.”

“Anh, anh cho rằng người người đều giống như anh và Khuynh Thành, lúc còn sống, có thể ở cùng người mình thực sự yêu, kết hôn, sinh con, hạnh phúc, sống quãng đời còn lại.”

Những lời Tô Niên Hoa nói với Đường Thời, ở bên tai Tứ Nguyệt, không ngừng lặp lại, trước mắt cô, hiện lên gương mặt Tô Niên Hoa bời vì Tôn Dĩnh xoắn xuýt, còn ở phi trường, Tô Niên Hoa không chút do dự ngăn ở trước mặt Tôn Dĩnh.

Chương 852: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 22)

Đại não Tứ Nguyệt hỗn loạn hồi lâu, thẳng đến khi cửa phòng làm việc, bị thư ký đẩy ra, đưa một phần văn kiện tới. (. . !

Tứ Nguyệt thu hồi tinh thần, thần sắc như thường, cầm bút lên kí tên, lúc chuẩn bị đưa văn kiện cho thư ký, đột nhiên nghe thấy tiếng ca vang lên.

“Để yêu một con đường sống, đừng có chấp mê không tỉnh ngộ…”

Tứ Nguyệt còn không nghe thấy ca từ tiếp theo, thư ký trước mặt cô nói một câu “Thật có lỗi, Tứ tiểu thư”, liền trực tiếp cúp điện thoại di động.

Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chỉ hơi hơi cười, đưa văn kiện tới.

Thư ký tiếp nhận, lúc quay người rời đi, Tứ Nguyệt lên tiếng hỏi: “tiếng chuông điện thoại di động của cô là bài gì vậy?”

Thư ký có vẻ hơi giật mình, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Để yêu một con đường sống.”

Vẻ mặt Tứ Nguyệt, trong nháy mắt cứng đờ.

Thư ký lại bổ sung nói: “Na Anh hát.”

Tứ Nguyệt gật đầu một cái, thư ký rời đi, trong văn phòng quay về yên tĩnh, thật lâu, Tứ Nguyệt mới chậm rãi bật máy tính lên mạng, tìm bài hát này, sau đó nhìn chằm chằm ca từ, nhìn thật lâu, thật lâu…

“Để yêu một con đường sống, không nên tiếp tục hồi tưởng, đừng vì một ý đồ ích kỷ, để cho ta không dứt ra… Để yêu một con đường sống, đừng có chấp mê không tỉnh ngộ, mang đi tự do và lời chúc phúc của ta, rời đi, rời đi, đừng có mua dây buộc mình…”

Tô Niên Hoa đưa Tôn Dĩnh tới khu kiểm tra, hai người người nào cũng không mở miệng nói “Gặp lại”, bởi vì vì bọn họ cũng đều biết, từ nay về sau, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.

Thực sự khi hai người đã từng động tâm, khi tách ra, thậ sự không thể làm được bằng hữu, bời vì thương tổn lẫn nhau, nếu như có thể làm bằng hữu, không phải còn yêu, mà là chưa từng yêu.

Tôn Dĩnh vốn đã ổn định lại tâm tình, chỉ là nói một câu với Tô Niên Hoa: “Em đi đây”

Tô Niên Hoa gật đầu, nửa ngày mới mở miệng, nói: “Bảo trọng.”

Tôn Dĩnh không có nói chuyện, chỉ hơi mấp máy, sau đó xoay người, đi qua cửa kiểm tra.

Tô Niên Hoa đứng ở cửa kiểm tra hồi lâu, nhưng sau đó xoay người rời đi, anh trở lại xe mình, nghĩ đến Tứ Nguyệt bỏ chạy, tâm hơi trở nên có chút kiềm chế, tâm tình thoáng có chút trầm, rời khỏi phi trường.

Lúc đi qua trung tâm thành phố, Tô Niên Hoa gặp đèn đỏ, dừng xe, anh vừa bắt gặp cửa tiệm áo cưới, và một cửa tiệm bán nhẫn kim cương.

Trong đầu của anh nhanh chóng xuất hiện, lúc theo Tứ Nguyệt, thấy cô nhìn chằm chằm tiệm áo cưới, bộ dáng ngây ngốc nửa ngày.

Tô Niên Hoa cảm thấy trong lòng buồn phiền, hiện ra khó chịu nói không nên lời, anh nắm lấy tay lái, sau đó lái thẳng xe đến ven đường, dừng lại, bước vào trong cửa hàng nhẫn kim cương.

Tiếp đãi Tô Niên Hoa, là một nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp, mở miệng nói chuyện mang theo giọng điệu Phương Nam mềm mại: “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua nhẫn kim cương sao?”

Tô Niên Hoa gật đầu một cái, sau đó nhân viên dẫn anh đi xem nhẫn.

Tô Niên Hoa không có nghe người nhân viên chào hàng, chỉ là cúi đầu, chính mình xem kỹ từng đôi nhẫn, sau cùng ánh mắt đứng chiếc hộp gấm trong bàn xoay.

Bên trong để một chiếc nhẫn nữ giới mộc mạc, chiếc nhẫn này, khảm đầy kim cương nhỏ bé, dưới ánh đèn chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK