Đường Thời mang bài kiểm tra cuối kỳ của Cố Khuynh Thành về nhà, trực tiếp ở ngay trước mặt của Cố Khuynh Thành, bắt đầu phê duyệt bài thi của cô.
Không có một học sinh tiểu học, không thèm để ý hay hiếu kỳ về thành tích cuối kỳ của bản thân.
Cố Khuynh Thành cũng không ngoại lệ, cô vừa ngậm một cây kẹo que, đứng ở bên cạnh bàn, nhón mũi chân lên, con mắt liếc nhìn tay của Đường Thời đang chấm bài thi của mình.
Lúc này, trong thư phòng Đường Thờ, xuất hiện hình ảnh như vậy.
Đường Thời một bên kiểm tra đề, một bên chỉ ra chỗ sai của Cố Khuynh Thành, miệng không chút lưu tình nói: “Cố Khuynh Thành, lúc em thi chưa tỉnh ngủ sao? Hồi ức chữ ức em lại có thể viết sai?”
Lúc ấy học sinh tiểu học kiểm tra, dùng đều bút chì điền.
Đường Thời vừa nói, vừa cầm cục tẩy, xóa lỗi chính tả của Cố Khuynh Thành, đổi thành từ “Ức” chính xác, sau đó dùng bút đỏ đánh đúng.
”Cố Khuynh Thành, có phải sáng sớm em chưa ăn cơm hay không? Cái chỗ trống này còn chưa có viết, đã trực tiếp nhảy qua?”
”Quên sao? Sao em không quên mình tên là Cố Khuynh Thành?”
”Cố Khuynh Thành, em đúng là heo? 237 trừ đi 27, đều tính không đúng.”
”Cố Khuynh Thành…”
”Cố Khuynh Thành…”
”Cố Khuynh Thành….”
Bài thi cuối kỳ của Cố Khuynh Thành, có sai bao nhiêu, Đường Thời đều châm chọc Cố Khuynh Thành bây nhiêu câu.
Đường Thời châm chọc Cố Khuynh Thành bao nhiêu câu, sẽ cầm lấy tẩy, xóa hết lỗi sai của Cố Khuynh Thành, lại dùng bút chì điền đáp án đúng.
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nói từng câu sắc bén, châm chọc đến cuối cùng, liền đỏ vành mắt.
Đường Thời liếc xéo qua cô muốn rơi nước mắt, ngón tay cầm bút, không nhịn được tăng thêm sức lực, rõ ràng muốn dỗ cô gái nhỏ sắp khóc, thế nhưng nói ra khỏi miệng, lại hoàn toàn không có dỗ dành: “Cố Khuynh Thành, em dám khóc một cái cho anh thử xem.”
Cố Khuynh Thành cảm giác mình càng ủy khuất, nước mắt thực sự lả tả rơi xuống.
Trong lòng Đường Thời càng hoảng, anh chỉ chỉ bài thi, nói: “Cố Khuynh Thành, em dám rơi một giọt nước mắt, anh để toàn bộ thành tích cuối kỳ của em thành hết số không.”
Cố Khuynh Thành lập tức “Oa “ giống trẻ con, khóc ra thành tiếng.
Đường Thời ném bút trong tay xuống, nhở giọng nói một câu: “Phiền toái!”
Sau đó liền khăn giấy trên bàn ra, lau nước mắt cho Cố Khuynh Thành, mở miệng nói, không còn nhất khoán như trước, chỉ là ngữ điệu thoáng có vẻ hơi gắng gượng: “ Được rồi, anh sai, đừng khóc.”
Mặc dù giọng anh nói, nghe không được nửa phần thành ý nhận sai.
Nhưng cũng lần đầu tiên trong đời anh chịu nhận thua với Cố Khuynh Thành.
Mà Cố Khuynh Thành vốn không phải đứa trẻ thù dai, lập tức ngừng khóc, nhìn Đường Thời nói: “Rốt cuộc em kiểm tra được bao điểm.”
Chương 122: Yêu cô, là kịch câm hoàn mỹ (6)Đường Thời không nói tiếng nào xoay người, hoàn toàn không thấy bốn chữ “Công bằng, công chính” rơi kiểm tra bài thi, trực tiếp mặt không đỏ thở không gấp, không chút nương tay cầm lấy bút đỏ, thậm chí cảm thấy phải viết ở trên tất cả các bài kiểm tra của Cố Khuynh Thành, đồng loạt viết 100 điểm…! ~
Cố Khuynh Thành nín khóc mà cười, nhưng không có chú ý tới Đường Thời nhìn cô dừng khóc miệng cười, âm thầm thở phào một cái.
Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt được sinh cùng ngày cùng năm cùng tháng, chỉ tiếc Tứ Nguyệt ra sớm hơn so với Tô Niên Hoa hai phút, cho nên coi như chị gái.
Tô Niên Hoa, Tứ Nguyệt và Cố Khuynh Thành chung lớp.
Cố Khuynh Thành có thành tích đều tối đa, không thể ức chế được sự vui sướng liền mượn điện thoại thư phòng Đường Thời, gọi cho Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa, dương dương đắc ý khoe khoang một phen.
Tô Niên Hoa xì mũi coi thường nói với Cố Khuynh Thành: “Mình không cần Đường Thời giúp đổi đáp án giúp mình, mình đều có thể khiến toàn bộ được điểm tối đa.”
Điện thoại mở loa miễn nói, Đường Thời có thể nghe trong giọng nói của Tô Niên Hoa có sự tự phụ, đương nhiên, Đường Thời cũng thấy Cố Khuynh Thành bị Tô Niên Hoa coi thường, không nhịn được làm ra hành động mờ ám.
Lúc ấy Đường Thời, đã trọng sắc khinh bạn đến tận cùng, anh không chút chần chờ tìm trong đống bài thi ra bài của Tô Niên Hoa, sau đó thấy quả nhiên Tô Niên Hoa lại không có chút chỗ sai, vì vậy cầm tẩy xóa đi vài đáp án đúng của Tô Niên Hoa, đổi chúng thành đáp án sai, trực tiếp khiến Tô Niên Hoa được 100 điểm biến thành 90 điểm.
Trong kỳ thi năm đó, Cố Khuynh Thành được hẳn giấy khen hạng nhất, tràn đầy phấn khởi về nhà ăn tết.
Mà Tô Niên Hoa hàng năm đều hạng nhất, ngay cả top 10 cũng không tới được, mang theo vẻ mặt uể oải về nhà, còn bị cha mẹ răn dạy, thậm chí đến tiền mừng tuổi năm mới, đều giảm bớt phân nửa.
Khi đó, thật đúng là tốt đẹp, tốt đẹp khiến Cố Khuynh Thành trong mộng, khóe môi đều cũng phải nhếch lên.
Cô miễn cưỡng xoay người ở trên giường, muốn tiếp tục mơ tiếp, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hình ảnh trong đầu, từ màu sắc sặc sỡ lúc nhỏ, lập tức trở thành hình ảnh đen trắng.
Hình ảnh hai người, trong nháy mắt đã bị kéo dài mở rộng, biến thành bộ dạng bây giờ.
Ánh mắt Đường Thời nhìn cô, không còn trong suốt sạch sẽ như lúc nhỏ, bên trong mang theo lạnh lẽo khiến người ta run, giống như hồ băng.
”Muốn cút cút nhanh lên!”
”Ghê tởm!”
”Dối trá!”
Anh quay về phía cô, đều dùng nhưng lời tàn nhẫn để đả thương người!
Cố Khuynh Thành cảm thấy như có vô số cây châm, hung hăng đâm lên thân thể của mình, để cho cô cảm giác được đau đớn thật sâu, đau khiến cho toàn thân cô cũng bắt đầu run.
Cố Khuynh Thành nhíu mi lại, trên trán toàn là mồ hôi, trong lúc bất chợt cô bỗng từ trên giường ngồi bật giậy.
Cố Khuynh Thành thở phì phì, nhìn quanh bốn phía, thấy là căn phòng quen thuộc của mình, lúc này mới âm thầm thở phào một cái.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán một chút, nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé của mình trong mơ, vẻ mặt có chút đờ đẫn, lập tức mím môi, rũ mi mắt xuống, một lần nữa nằm xuống giường.
Mấy năm nay, cô chưa từng có mơ về chuyện trước đây, đêm nay, tại sao cô lại đi mơ tới những chuyện ở trước đây chứ?
Nếu như thời gian có thể đảo ngược, vĩnh viễn đứng ở thời gian tuổi thơ trẻ người non dạ, thật tốt biết bao.
Cố Khuynh Thành giơ tay lên, cầm điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, đã ba giờ sáng, cô nhắm mắt lại, muốn đi vào giấc ngủ một lần nữa, lại cảm thấy bụng dưới hơi có chút cảm giác trào ra, Cố Khuynh Thành cau mày một cái, xoay người, phát hiện cảm giác kia càng mãnh liệt, cô mới đột nhiên giống như nhận thấy được cái gì đó, vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, chạy vào toilet.
Cố Khuynh Thành ngồi xổm ở trên bồn cầu, nhìn thấy một màn màu đỏ này, tâm tình lập tức trở nên nặng trĩu.
Lúc xế chiều, cô còn nghĩ, nếu như mình mang thai, tất cả mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng, thế nhưng vào mùng 1 tháng này, nó lại đến, chờ mong của cô, cũng đã tan biến.
Tháng này, cô và Đường Thời làm bốn lần, lại còn không có mang thai.
Dựa theo tình trạng bây giờ Đường Thời ghét cô như vậy, trừ phi là cô mang thai, bằng không chắc chắn Đường Thời sẽ không cưới cô làm vợ.
Lẽ nào sau đó, cô còn phải tiếp tục làm những chuyện đó với Đường Thời sao?
Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, liền mơ hồ cảm giác được phần dưới của thân thể truyền đến đau đớn.
Sắc mặt cô trở nên có chút tái nhợt, chậm rãi thay một cái băng vệ sinh, đứng lên, đứng ở trước bồn rửa mặt, vừa nghĩ, không biết khi nào cô mới thoát khỏi cái đau khổ này, nhất định cô phải nghĩ biện pháp, nhanh chóng rời khỏi cái hành hạ đó.
Huống chi, bây giờ Cố gia cần thiết cô phải gả cho Đường Thời để cứu vớt.
Cho nên, hiện tại biện pháp duy nhất, chính là muốn ở trong tháng này, phải có thai đứa bé.
Cứ như vậy, cô chỉ cần nhịn một tháng này nữa, tất cả nan đề, sẽ được giải quyết dễ dàng.
Cố Khuynh Thành lại bò lên giường một lần nữa, nhưng không có chút buồn ngủ, cô lấy điện thoại di động ra, lên Baidu, tìm cách làm thế nào mới có thể nhanh chóng mang thai, sau đó Cố Khuynh Thành nhìn thấykỳ an toàn và kỳ thụ thai.
Cô từ đầu tháng đến hết mùng10 là kỳ an toàn.
Mà từ 15 đến 25 là kỳ thụ thai của cô, trong đó ngày 20 là ngày rụng trứng nhiều nhất.
Cũng chính là ngày dễ dàng mang thai nhất.
Cố Khuynh Thành nghiêng đầu nghĩ, phát hiện mình luôn làm cùng Đường Thời vào đúng những ngày an toàn, cho nên cô vẫn không có mang thai đứa bé.