Đường Thời khẽ gật đầu, liền đi về phía văn phòng của mình.
Thư kí nhiều tuổi nhất thấy Đường Thời muốn đi vào trong phòng làm việc, hình như nghĩ ra cái gì, giọng điệu cung kính. “Đường tổng, bời vì mấy ngày trước ngài đi công tác, cho nên tôi còn chưa kịp báo lại với ngài, bộ nhân sự phê chuẩn thêm một người mới, người đó đã bắt đầu đi làm.”
Thư kí nhiều tuổi nhất kia liền nháy mắt với Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành lập tức đứng lên, mặc dù cô và Đường Thời quen biết nhiều năm, nhưng Cố Khuynh Thành vẫn nghĩ mình nên giới thiệu đơn giản một chút. “Đường tổng, chào ngài, tôi tên Cố Khuynh Thành.”
Đường Thời có hơi dừng lại, sau đó anh hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng gật đầu với thư kí nhiều tuổi nhất. ” Ừm.” một tiếng thể hiện đã biết, sau đó cũng không có liếc mắt nhìn sang Cố Khuynh Thành mới vừa chào hỏi mình môn tiếng, mà trực tiếp đi vào văn phòng mình.
Mặc dù Đường Thời xuất thân tốt, khí độ đủ, bình thường đều khiến người ta có loại cảm giác tài trí hơn người, nhưng đối với nhân viên chào hỏi, cho dù là có thái độ lạnh nhạt, cũng sẽ thể hiện chút quan tâm, hơn nữa, Cố Khuynh Thành còn là nhân viên mới, vậy mà anh lại không thèm nhìn đến chút nào!
Tất cả mọi người trong phòng thư ký đều nhìn sang Cố Khuynh Thành, ánh mắt mọi người có đầy tò mò, có chút không biết làm sao, có chút đồng tình, còn có nghi hoặc và còn ánh mắt đắc ý của Phùng Y Y…
Tới Thịnh Đường làm, lần đầu gặp mặt anh, anh lại để cho cô mất hết thể diện trước mặt nhiều người như vậy.
Cố Khuynh Thành tự nhủ với lòng không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, vẫn nỗ lực duy trì phong thái bình tĩnh, thái độ tao nhã, chậm rãi ngồi trở lại ghế của mình.
Cố Khuynh Thành cứ vậy đến tận mấy tiếng, đều cúi đầu, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, không dám nhìn tới ánh mắt đám người xung quanh.
Hình như Đường Thời bận rất lắm việc, vào phòng làm việc từ hai giờ rưỡi, đến bốn giờ rưỡi, vẫn không có bước ra ngoài lần nào, trong thời gian đó, chỉ gọi điện cho bên bộ phận thư ký ba lần, một lần là xác định hội nghị ngày mai, hai là gọi người đem văn kiện vào.
Gần đến năm giờ, đột nhiên điện thoại trên bàn của Cố Khuynh Thành vang lên, là nội tuyến gọi tới, phía trên màn hình hiện số nội bộ là “8888”, Cố Khuynh Thành biết là điện thoại từ phòng làm việc Đường Thời gọi đến, tay cô chỉ hơi ngập ngừng một chút, liền lập tức cầm lấy điện thoại, cung kính mở lời với bên kia điện thoại, gọi một tiếng: “Đường tổng.”
Điện thoại truyền ra tiếng của Đường Thời, lạnh nhạt không chút cảm xúc, từ miệng anh ra, lời nói lưu loát, không có một chữ thừa thãi. “Pha tách cà phê.”
Cố Khuynh Thành còn chưa kịp trả lời vâng ra miệng, tiếng cúp máy “tút tút” đã vội truyền đến.
Cố Khuynh Thành vội vàng buông điện thoại xuống, qua phòng giải khát, pha một tách cà phê, cô dựa theo những gì có trong cuốn sổ của mình, ghi chép lại khẩu vị của Đường Thời, bỏ hai gói sữa tinh và một gói đường hóa học, sau đó bưng về phía văn phòng của Đường Thời.
Cố Khuynh Thành đứng ở ngoài giơ tay lên, gõ gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến hai tiếng ” Vào đi.” lúc này, cô mới giơ tay lên, đẩy cửa ra.
Chương 30: Thiệp mời sinh nhật (2)Cố Khuynh Thành còn chưa đi vào trong, đã nghe thấy giọng điệu đáng yêu của Phùng Y Y truyền ra. “Anh Thời, anh chịu khó nhìn một cái đi mà!”
“Đừng nháo, anh đang bận.” Giọng nói của Đường Thời, mặc dù lãnh đạm, nhưng lại không có nửa điểm không kiên nhẫn.
“Anh Thời, đây chính là món quà em tiêu tốn cả một tuần lễ để chọn cho anh đấy, anh cũng nên nhìn một chút, sau đó xử lý những văn kiện kia.” Giọng nói của Phùng Y Y, mang theo toàn ý làm nũng.
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, trong lòng run rẩy một chút. Phùng Y Y thật là to gan, ở trong công ty không gọi Đường Thời là Đường tổng, mà gọi là anh Thời, vậy mà ngay lúc Đường Thời làm việc, còn dây dưa đến cùng như thế! Cha từng nói qua với cô, đàn ông đang lúc bận rộn, ghét nhất chính là bị phụ nữ quấy rầy không buông tha. Cô ta cũng không sợ chọc giận Đường Thời!
Trong lòng Cố Khuynh Thành nghĩ như vậy, trên mặt lại trưng ra vẻ căn bản không có nghe được đối thoại của Phùng Y Y và Đường Thời như thế nào, đẩy cửa ra, bưng cà phê vào.
Phùng Y Y nghe được có tiếng đẩy cửa, nghiêng đầu một chút, cô ta nhìn thấy Cố Khuynh Thành, hơi giật mình một chút, sau đó liền như không có chuyện gì xảy ra, xoay người, đưa Ipad cầm trong tay tới trước mặt Đường Thời.
Khóe mắt Đường Thời liếc xéo qua Cố Khuynh Thành vừa mới tiến vào, ngón tay đặt trên bàn phím hơi dừng một chút, sau đó liền nhận Ipad từ trong tay Phùng Y Y.
Ngón tay Đường Thời di chuyển ở trên Ipad hai lần, sau đó tùy ý chỉ vào màn hình, nhìn Phùng Y Y hỏi: “Hai cái này, em cảm thấy cái nào tốt?
Phùng Y Y tiến đến trước mặt Đường Thời, hơi nghiêng đầu, bĩu môi, trưng ra bộ dáng vô cùng khả ái, nhìn chằm chằm màn hình Ipad một hồi, sau đó chỉ vào một chỗ trên màn hình, nói: “Cái này đi, kiểu dáng cái kia có chút quá mức bảo thủ.”
“Được, liền nghe em.” Đường Thời không chút dị nghị đáp.
Vẻ mặt của Phùng Y Y nở một nụ cười như hoa: “Cứ quyết định như vậy đi, anh Thời!”
Đường Thời trả Ipad lại cho Phùng Y Y, miệng nói như là trách cứ những không có ý trách cứ. “Sau này đi làm, không được không tập trung như vậy.”
Phùng Y Y vểnh miệng lên, một chút cũng không có ý kiến gì, nói một câu: “Em biết rồi, anh Thời.”
Hai người cứ trao đổi từng câu từng chữ về cái đề tài không có quan hệ gì tới công việc, giống như căn bảnlà không nhìn thấy việc Cố Khuynh Thành đi vào trong phòng.
Cố Khuynh Thành đặt cà phê đến gần tay phải của Đường Thời, cũng không hề mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ, mà đến lúc chuẩn bị rời đi.
Bất ngờ, Phùng Y Y đột nhiên nghiêng đầu, nhìn qua Cố Khuynh Thành, nở nụ cười thản nhiên nói: “Khuynh Thành, cô đến rất đúng lúc, tôi vừa mới cùng anh Thời nói về chuyện bữa tiệc sinh nhật cuối tuần, cô và anh Thời đã quen biết nhiều năm như vậy, nhất định anh Thời có gửi thiệp mời sinh nhật cho cô đúng không?”