Tổng thanh tra bộ phận kỹ thuật, cuối cùng bị chỉa vào như sắp khóc, sau khi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, tin tức hôm nay tâm tình Đường Tổng không tốt, liền lập tức giống như là xì căng đan, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ công ty, làm cho tiếp tân lầu một công ty đến khu làm việc tầng chót, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ xuất hiện sơ hở, chạm đến ngòi nổi của Đường Thời, không khí ngột ngạt không gì sánh được…
Cách giờ tan sở còn đến nửa giờ, Trước mặt của thư ký trưởng đã chồng chất đống văn kiện đang cần xử lý khẩn cấp.
Thư ký trưởng ôm văn kiện, đi tới trước cửa phòng Đường Thời, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Bên trong từ đầu đến cuối không có truyền ra tiếng gì, Thư ký trưởng đánh bạo đẩy cửa, lại phát hiện trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Đường Thời đã không còn ở chỗ ngồi, mà người đứng ở trước cửa sổ sát đất, không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh chiều tà sắp xuống núi, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này Đường Thời, không có bộ dạng nóng nảy trước đó, toàn thân cao thấp tràn đầy cao quý thanh nhã trước sau như một, thoạt nhìn giống như công tử phong độ.
Trương Tiểu Tả ôm văn kiện, rón rén đi tới cách xa 3m sau lưng Đường Thời, đứng dừng bước, mở miệng rất nhẹ: “Đường Tổng, đây là văn kiện khẩn cấp đang cần.”
Đường Thời đưa lưng về phía Trương Tiểu Tả, không có phản ứng chút nào.
Trương Tiểu Tả ôm văn kiện, đứng tại chỗ, ngay lúc cô cho rằng Đường Thời không có để ý tới mình, thân ảnh của anh bất chợt nhẹ nhàng di động, xoay người, cũng không liếc mắt nhìn Trương Tiểu Tả, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của mình, cầm lấy bút ký tên.
Trương Tiểu Tả vội vã tiến lên, đưa văn kiện lên.
Đường Thời không nói tiếng nào thuần thục ký tên bên trên.
Trương Tiểu Tả nhanh chóng thu thập xong văn kiện: “Đường Tổng, tôi đi ra ngoài trước.”
Sau đó liền ôm văn kiện, nhanh chóng xoay người, bỏ trốn mất dạng.
Khi Trương Tiểu Tả giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa phòng làm việc, sau lưng Đường Thời, bất chợt mở miệng, trong giọng nói lộ ra một vẻ mệt mỏi: “Cố Khuynh Thành nghỉ tới khi nào?”
Trương Tiểu Tả dừng bước, nghiêng đầu qua chỗ khác, không dám nhìn Đường Thời, thành thật trả lời: “Khuynh Thành nói nghỉ bệnh, không nói lúc nào thì đi làm lại.”
Bỗng nhiên dừng lại, Trương Tiểu Tả mở miệng hỏi: “Cần bây giờ tôi đi hỏi thăm một chút không?”
“Không cần.” Đường Thời thản nhiên mở miệng, trên mặt không chút tâm tình nào.
Trương Tiểu Tả lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Đường Thời, sau đó giơ tay lên, sờ sờ buồng tim của mình, lúc này mới dám thật thở phào một cái.
Trong phòng làm việc, Đường Thời nhìn chằm chằm hộp thức ăn đã rửa sạch sẽ để trên bàn trà, sau đó đứng lên, cầm chìa khóa xe, mang theo cái hộp đựng thức ăn, đi ra khỏi phòng làm việc.
Chương 152: Uống nó (10 )Hôm nay Cố Khuynh Thành về nhà hơi sớm.
Cơm tối còn không chưa có chuẩn bị xong, Cố Chính Nam cũng chưa từ công ty về, người làm ở trong phòng bếp bận nấu cơm, mà Cố phu nhân ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, vừa xem phim thần tượng Hàn Quốc.
Cô đã liên tục ba ngày không tới công ty, tâm tình của cô cũng không chuyển biến tốt đẹp chút nào, ngược lại càng ngày cảm thấy khó chịu.
Cả ba ngày, đều một mình buồn bực ở trong xe, Cố Khuynh Thành không muốn tiếp tục lên lầu ở trong phòng một mình, cho nên liền ở trong phòng khách, bồi cùng mẹ xem ti vi.
Hình ảnh trong ti vi, rất ấm áp, nhân vật nam chính và nữ chính đi dạo phố, nữ chính không ngừng bám lấy nam chính làm nũng, thậm chí còn làm bộ trẹo chân, khiến nhân vật nam chính cõng cô.
Nhân vật nam chính cũng không có nửa điểm ghét bỏ nữ chính làm phiền, ngược khi nữ chính trên lưng, có vẻ còn có chút thoải mái.
Hai người đi dạo một đường, nữ chính có thể là thực sự mệt, trên đường về nhà, ngủ ở trong xe.
Nhân vật nam chính đỗ xe, cũng không có đánh thức nữ chính, mà rón nhẹ nhàng ôm nữ chính từ trên xe xuống, thận trọng ôm cô ấy trở về phòng, nhẹ nhàng đặt giường, còn săn sóc tinh tế cầm chăn đắp lên cho cô.
Nhân vật nam chính cũng không hề rời khỏi người nữ chính, ngược lại nhìn chằm chằm bộ dạng cô ngủ hồi lâu, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, hôn môi ở trên trán cô, đối với cô đều là tràn đầy che chở cùng thương tiếc.
Lúc này cảnh trên TV, chính là lúc mặt trời lặn, ánh mặt trời màu đỏ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người nam nữ trong phòng.
Hình ảnh như vậy, vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mặc dù Cố Khuynh Thành biết đó chỉ là tình tiết trên phim, nhưng lại vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh kia như cũ, ngây người si ngốc.
Cho tới khi phim truyền hình chiếu đến khúc cuối, Cố Khuynh Thành cũng chưa có lấy lại được tinh thần, giống như hình ảnh trên ti vi, còn dừng lại trong tích tắc ấy.
Qua không biết bao lâu, trong đầu Cố Khuynh Thành, mới hơi cảnh tỉnh, sau đó cô phát hiện, trong lòng bản thân lại cảm thấy hâm mộ.
Đúng, cô cực kỳ hâm mộ một thứ không có tồn tại, thuần túy là những hình ảnh giả dối được người ta tạo nên thôi.
Cho tới bây giờ cô không biết, một người ần ông đối với một phụ nữ, còn có thể dịu dàng như vậy.
Ở trong thế giới của cô, cô chưa từng được một người đàn ông nào đối đãi như vậy.
Cô cũng không biết giữa nam nữ ở chung rốt cuộc sẽ như thế nào.
Người Cố gia dạy cho cô, nội dung chủ yếu của phụ nữ, phải thục nữ, phải thanh tao lịch sự, cho nên anh ở trước mặt của Đường Thời, mãi mãi tự nhiên phóng khoáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
cô không dám yêu cầu anh vì cô làm bất cứ chuyện gì.
Mà Đường Thời, ở trên giường, vĩnh viễn đối rất thô lỗ với cô, thậm chí sẽ còn buộc chặt tay cô, ngay cả hôn môi cô, cũng đều là cắn làm đau môi cô.