“Anh ấy làm sao?” Tô Niên Hoa liếc mắt nhìn Tứ Nguyệt, bưng ly rượu lên liền uống. 〔.. ~ “Anh ấy xuống rồi.” Lời Tứ Nguyệt còn chưa nói hết, Tô Niên Hoa đã phun rượu ra ngoài, anh vừa ho khan, vừa cùng Lâm Cảnh Thần và Lục Nhiên quay đầu, kết quả thực sự nhìn thấy Đường Thời sắc mặt trầm trầm, từ trong thang máy đi tới chỗ họ.
”Anh ấy, không phải lên lầu cùng Khuynh Khuynh sao?”
”Lúc này mới hai giờ, làm sao đã xuống?”
”Lẽ nào chúng ta đều đoán sai? Anh ấy, chẳng lẽ cãi nhau với Khuynh Khuynh?”
”Mà sắc mặt anh ấy, thực sự không dễ nhìn chút nào, hơn nữa dường như còn dọa người hơn so với trước kia.”
Lời Lâm Cảnh Thần vừa dứt, Đường Thời đã đi tới trước bàn họ, Tô Niên Hoa lập tức đứng lên, hô một tiếng: “Anh,.”
Đường Thời từ đầu đến cuối cũng không nói một câu nào, chỉ là rơi ánh mắt lên người Lục Nhiên.
Lục Nhiên bị Đường Thời nhìn có chút không hiểu được, anh ta nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lâm Cảnh Thần một chút, sau đó lại nhìn Tứ Nguyệt, cuối cùng phát hiện mọi người đều mang bộ dạng mờ mịt, lúc này anh ta vội vàng khởi động bộ não suy nghĩ những gì mình đã làm, phát hiện cũng không có làm sai cái gì, lúc này mới nhếch miệng cười với Đường Thời, lên tiếng nói: “Anh, có việc gì sao?”
”Đồ.” Lúc tâm tình Đường Thời không tốt, ngay cả ngôn ngữ cũng trở nên cực kỳ ít.
”Đồ? Đồ gì cơ?” Lục Nhiên thốt ra câu hỏi ngược, thấy sắc mặt Đường Thời lạnh đi vài phần, anh tại quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, để xem xét nếu như Đường Thời đánh mình, thì mình nên chạy đường nào.
Mặc dù cái ý nghĩ này, có vẻ anh ta vô cùng hèn nhát, thế nhưng không có cách nào, ai bảo anh ta không thể đánh lại.
Dù sao trốn cũng hơn là phải chịu đòn!
Đường Thời chậm rãi cất bước, đi về phía Lục Nhiên.
Lục Nhiên đứng lên, lui về phía sau hai bước, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa mình nên chạy về phía bên trái nhiều người, một bên cười nói với Đường Thời: “Anh, hình như gần nhất em không có động vào đồ gì của anh thì phải…”
Lục Nhiên vừa nói, vừa thấy Đường Thời đã đưa tay về phía mình, Lục Nhiên vừa định vắt chân lên cổ mà chạy, bất chợt như nhớ tới cái gì, lên tiếng nói: “Anh, em nghĩ ra rồi, món quà tặng đó em đã giúp anh để tỏng xe rồi.”
Đường Thời đưa tay đến nửa, nghe được câu này, bất chợt dừng tại chỗ, quá hai giây, anh liền trực tiếp rụt tay về, cũng không thèm liếc mắt nhìn ba người còn lại, xoay người, sải bước về phía cửa của đại sảnh đại sảnh bữa tiệc.
Lục Nhiên thở phào nhẹ nhỏm một hơi, sửa sang cổ áo của mình một chút, ngồi lại chỗ ngồi.
Chương 84: Nợ mới, nợ cũ cùng tính một lượt (4)Tô Niên Hoa thăm dò mở miệng hỏi: “Quà tặng gì?” Lục Nhiên còn chưa mở miệng nói, Lâm Cảnh Thần đã trợn mắt nói: “Còn có quà gì? Là quà Cố Khuynh Thành tặng chứ sao. ~….”
Đường Thời đi thẳng tới bãi đậu xe ngầm.
Em trai ở bãi đậu xe thấy anh, lập tức tự mình mở khóa xe, rồi cửa cho anh: “Đường Tiên sinh, cần tôi tiễn ngài đi ra ngoài không?”
Đường Thời lắc đầu một cái, trực tiếp vươn tay.
Em trai ở bãi đạu xe cung kính đặt chìa khóa ở trong tay Đường Thời, rồi thức thời rời đi.
Đường Thời khom người, ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, cột dây an toàn, quay đầu, quả nhiên giống Lục Nhiên nói, ở chỗ ghế phụ phía bên tay lái có một cái túi đựng quà tinh sảo.
Đường Thời vươn tay, chậm rãi vuốt phẳng hộp quà, sau đó đèn trong xe lên, cầm lấy hộp quà, cẩn thận mở ra.
Ba năm, suốt ba năm qua, qua sinh nhật, đối mặt từng hộp quà gửi tới, anh không tự mình mở quà.
Ba năm, đã trọn ba năm, anh không có nhận được quà sinh nhật của cô.
Đường Thời bóc vở hộp quà, nhẹ nhàng mà có chút run rẩy, anh cố hết sức ổn định, lấy hộp quà ra khỏi vỏ.
Một chiếc hộp nhở mày xanh lam, mặt trên in nhãn hiệu Gucci.
Đường Thời mở hộp ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc kẹp cà vạt đơn giản nhưng không mất đi sang trọng.
Đường Thời lấy cái kệp ra kẹp lên cà vạt, quan sát trong gương chiếu hậu, sau đó nhấn ga, trực tiếp lái ô-tô trở về Đường gia.
Xe Đường Thời dừng hẳn ở bãi đỗ xe Đường gia, trước khi vào nhà, theo thói quen liếc mắt nhìn sang cách vách, thấy căn phòng Cố Khuynh Thành ở trên lầu hai, chỉ có đèn ngủ là sáng.
Nói vậy cô đã về nhà, đã đi vào giấc ngủ.
Đường Thời ở trong sân, nhìn chằm chằm đèn phòng Cố Khuynh Thành hồi lâu, rồi mới vào nhà.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, trong phòng khách chỉ có một bà giúp việc già đang xem ti vi, thấy anh tiến vào, lập tức đứng lên: “Thiếu gia trở về? Có muốn ăn chút gì đó hay không?”
Đường Thời lắc đầu, liền trực lên lầu.
Trở lại phòng ngủ, Đường Thời trực tiếp đi về phía tủ âm tường.
Cửa tử âm tường được làm bằng kính, có thể nhìn thấy bên trong trưng bày rất nhiều chiếc hộp khác nhau.
Mỗi một cái hộp, bên dười đều có tờ giấy, trên đó viết lên ngày tháng.
Những thứ này đều là quà mà Cố Khuynh Thành từ khi năm tuổi hiểu chuyện đã tặng.
Đường Thời cầm chìa khóa, mởtủ âm tường ra, đem hộp quà chứa kẹp cà vạt ra, bỏ vào, chẳng qua khoảng cách của vài món quà, có 3 tờ ghi chú, nhưng không có quà ở trên.
Cố Khuynh Thành cũng không có trở về bữa tiệc sinh nhật của Đường Thời, cô trực tiếp xuống bãi đậu xe, lái xe về nhà.