Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 853: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 23)

Nhân viên nhìn thấy Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, liền thức thời mở miệng, nói: “Chiếc nhẫn này là hàng do chủ cửa hàng chúng tôi năm nay thiết kế, rất nhiều ngôi sao kết hôn, đều mua loại này, cái chỗ trống này, là chuyên để khắc tên người dùng.

Nhân viên vừa nói, vừa lấy nhẫn ra, chỉ cho Tô Niên Hoa nhìn.

Tô Niên Hoa nhận lấy, hai mắt dò xét, sau đó không chút do dự trực tiếp móc thẻ, đưa cho nhân viên.

Tô Niên Hoa đợi chừng hai giờ, khắc xong tên “Tô Niên Hoa” cùng “Tứ Nguyệt” lên nhẫn mới rời đi.

Anh ngồi lên xe, cẩn thận ước lượng đối nhẫn, sau đó liền cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tứ Nguyệt.

Nghe tới nghe lui vài câu ca từ, Tứ Nguyệt đã sớm chết tâm, đột nhiên điện thoại của Tô Niên Hoa gọi tới.

Không có gì ngoài lúc trước cô và Cố Khuynh Thành gặp nguy hiểm, Tô Niên Hoa vì Đường Thời mà gọi điện thoại cho cô, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn mà Tô Niên Hoa chủ động gọi điện cho cô.

Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối hồi lâu, sau đó nghe điện thoại, bên trong truyền đến tiếng Tô Niên Hoa”Tiểu Nguyệt?”

Ở trong trí nhớ của cô, đã rất lâu Tô Niên Hoa không có gọi tên cô rồi.

Trong mắt Tứ Nguyệt hiện lên một tầng nóng, cô liều mạng nuốt khó chịu trong lồng ngực, đối với điện thoại di động, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng

“Đêm nay, chúng ta ở cùng một chỗ ăn một bữa cơm đi.” Tô Niên Hoa dừng một cái, tiếp tục bổ sung một câu: “Ở khách sạn Kinh Thành nhé? Bây giờ anh sẽ gọi điện đặt chỗ.”

Vừa lúc cô cũng muốn tìm anh ăn cơm… Tứ Nguyệt mở miệng, nói một câu: “Được.”

Sau đó còn nói: “Chẳng qua, vẫn là về nhà ăn đi.”

Điện thoại phía Tô Niên Hoa trầm mặc một hồi, không có ý kiến nói: “Được.”

Cúp điện thoại, Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính hồi lâu, sau đó liền đóng máy tính, cầm túi của mình, sớm tan ca, qua chợ mua thức ăn.

Cô nghĩ, có lẽ đây lần cuối cùng cô làm cơm tối cho anh.

Lần này Tô Niên Hoa về nhà vô cùng sớm, chẳng qua mới bảy giờ, khi anh đến cửa nhà, đứng ở ngoài cửa, vươn tay, sờ sờ hộp giấy trong túi, sau đó hít sâu một hơi, giơ tay lên, điền mật mã vào.

Tô Niên Hoa vừa mới đẩy cửa ra, liền thấy Tứ Nguyệt từ trong phòng bếp đi tới, đứng ở cửa trong phòng bếp, hiện lên vẻ mặt vui cười với anh, nói: “Anh đã về?”

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm gương mặt Tứ Nguyệt, nhìn một hồi, mới “Ừ” một tiếng, rồi đổi dày ở cửa.

“Rửa tay đi, anh đã làm xong cơm tối.” Tứ Nguyệt nói xong, lại cười một tiếng với Tô Niên Hoa, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.

Tô Niên Hoa đi vào nhà tắm rửa tay, lúc cầm khăn mặt lau tay, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mình trong gương, phát hiện mắt mình, vậy mà thoáng hiện một vẻ khẩn trương.

Anh xem như cao thủ tình trường, đối với rất nhiều nữ phụ nữ, nói qua rất nhiều lời ngọt, thế nhưng anh lại phát hiện, chính mình trước đó chưa từng có kinh nghiệm mà tỏ tình, căn bản anh không tích được bao nhiêu kinh nghiệm, nên anh phát giác, lúc này mình rất khẩn trương, có chút không cách nào hình dung.

Tô Niên Hoa từ trong nhà tắm đi ra, trực tiếp vào phòng ăn, đứng ở cửa, nhìn thấy Tứ Nguyệt bưng đồ ăn, bận rộn trước bàn.

Chương 854: Hôn lễ của Khuynh Thành và Đường Thời (khâu cuối cùng 24)

Anh không có lên tiếng quấy rầy, chỉ an tĩnh đứng nhìn. (. . ?

Tứ Nguyệt làm bữa tối vô cùng phong phú, rõ ràng chỉ có hai người bọn họ, cô lại làm một bàn đồ ăn hoàn chỉnh.

Tứ Nguyệt bố trí đồ ăn xong, quay đầu nhìn thấy Tô Niên Hoa đứng sau lưng mình, khẽ cười một chút: “Ăn cơm đi.”

Tô Niên Hoa không nói gì, đi qua, kéo ghế ngồi xuống.

Tứ Nguyệt ngồi ở đối diện anh, nhìn anh không có bất kỳ hành động gì, lên tiếng nói: “Ăn cơm đi.”

Lúc này Tô Niên Hoa mới cầm lấy đũa, rõ ràng cả một buổi chiều, trong đầu anh không ngừng nghĩ xem nên nói những gì với Tứ Nguyệt, đã sắp xếp hết ý, nhưng bây giờ, anh lại phát hiện mình khẩn trương, quên hết sạch.

Một bàn đồ ăn, đều là Tứ Nguyệt cố gắng làm, khi cô gả cho Tô Niên Hoa mười tháng, dựa theo khẩu vị của anh, học được sở trường nấu ăn.

Qua mười tháng rèn luyện, mùi vị những món ăn này, đã thật xem như thượng đẳng, thế nhưng Tứ Nguyệt cầm đũa, thả vào trong miệng ăn, lại cảm thấy mùi vị đắng chát.

Hai người đều không nói chuyện với nhau, chỉ cùng ăn cơm, yên lặng im ắng, nhưng mà lại không tiếp tục để cô có loại cảm giác hạnh phúc nhàn nhã.

Tứ Nguyệt nhai xong miếng cá trong miệng, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Niên Hoa đặt một tay lên đùi, nhìn chằm chằm cơm trước mặt, không biết nghĩ cái gì.

Đèn trong phòng ăn, thanh nhã vẩy vào trên người đàn ông, nổi bật lên dung nhan đang suy nghĩ của anh, xinh đẹp có chút để cho người ta ngạt thở.

Tứ Nguyệt không nhịn được nhìn có chút thất thần.

Tô Niên Hoa đưa tay vào trong túi chỗ cái hộp, lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ Nguyệt nhìn mình, câu nói anh thật vất vả suy nghĩ, nhất thời loạn lên, biểu lộ trở nên có chút mất tự nhiên.

Bị Tô Niên Hoa bắt được mình nhìn anh, Tứ Nguyệt có chút quẫn bách chuyển mắt, sau đó buông thõng tầm mắt, nhìn bát cơm trước mặt, cười nói: “Anh tìm em có chuyện gì không? Thực ra em cũng có chuyện tìm anh.”

Dừng một láy, Tứ Nguyệt lại nói: “Chúng ta vẫn ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.”

Nói xong, Tứ Nguyệt liền nhét cơm vào miệng.

Tô Niên Hoa nhìn qua Tứ Nguyệt nhai chậm, không nhịn được lên tiếng gọi tên cô: “Tiểu Nguyệt.”

Tứ Nguyệt khẽ cười với anh, chỉ chỉ đồ ăn trên mặt bàn, Tô Niên Hoa nuốt nước miếng một cái, không nói gì, cầm lấy đũa, tiếp tục ăn.

Tứ Nguyệt thực sự không có khẩu vị gì, thế nhưng cô vẫnăn hết chén cơm trước mặt mình, chờ đến đến khi cô để đũa xuống, cô nhìn thấy Tô Niên Hoa ngồi đối diện mình, ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Cô khẽ nhếch môi cười với anh, bưng cốc nước lên uống một ngụm, sau đó mới phát hiện đò mình gắp cho Tô Niên Hoa, gần như không chút động tới, cô nuốt nước, hơi lười biếng một chút: “Không thấy ngon miệng sao?”

“Không phải.” Tô Niên Hoa mở miệng trả lời, sau đó vẫn đang suy nghĩ câu hỏi Tứ Nguyệt hỏi mình: “Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Tứ Nguyệt không có trả lời, ngược lại mở miệng hỏi: “Anh thì sao? Anh muốn nói với em chuyện gì?”

Sau khi Tứ Nguyệt hỏi xong, Tô Niên Hoa vô thức ấn vào túi mình: “Em nói trước đi.”

Tứ Nguyệt trầm mặc một hồi: “Vậy được rồi, em nói trước.”

Tô Niên Hoa không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK