Thế nhưng, khi cô nghe được những câu hỏi này, cô vẫn cảm thấy khổ sở như trước …
Chuyện ba năm trước đây, là mấy năm nay, trở thành ác mông của cô, cô liều mạng nói với bản thân coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, mới có thể ngăn lại tổn thương của Đường Thời cho mình.
Ba năm, đi trọn ba năm, cô cho là mình đã có thể quên, có thể không phải để ý như vậy, nhưng khi cô từ trong miệng người bên cạnh nghe ra câu hỏi này, cô sẽ ảm đạm như trước, sẽ phiền muộn.
Cố Khuynh Thành vịn lan can, nhìn cảnh trí xa xa, nghĩ đến thời kỳ niên thiếu, thời gian tốt đẹp của mình và Đường Thời, nghĩ đến đổi thành từ trước khi cô tham gia yến hội như vậy, cô có thể đường đường đứng ở bên người Đường Thời, nhận lấy ánh mắt hâm mộ của người khác.
Thế nhưng hôm nay?
Hôm nay cô giống như là một nhân vật phụ.
Cố Khuynh Thành suy nghĩ một chút, viền mắt bất chợt ẩm, có mấy giọt nước mắt rơi xuống.
7 rưỡi Đường Thời tới đại sảnh yến hội.
Anh đi tới cửa phòng khách yến hội, vừa may tình cờ gặp cha mẹ của Lâm Cảnh Thần, lúc Đường Thời đứng lại chào hỏi, lại thoáng nhìn thấy cách đó không xa ở đài quan cảnh đứng một bóng người.
Bởi vì ánh sáng tương đối tối, anh thấy không rõ lắm là ai, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc, như là Cố Khuynh Thành.
Đường Thời chờ cha mẹ của Lâm Cảnh Thần đi vào đại sảnh yến hội, lại nhìn chằm chằm ở đài quan cảnh một lần, cuối cùng ngẫm lại, liền đi vào trong đại sảnh yến hội.
Đường Thời vừa tiến vào, liền có không ít người tiến lên chào hỏi anh, hắn một bên lưu loát tự nhiên ứng đối, một bên ánh mắt tìm kiếm trong đám người, lại chậm chưa từng thấy bóng dáng của Cố Khuynh Thành, cuối cùng như là anh đã xác định được cái gì đó, đi ra ngoài đại sảnh yến hội lần nữa, sau đó dừng ở cửa một chút, thấy cách đó không có bất kỳ người nào, lúc này mới cất bước, đi về phía đài quan cảnh.
Trình Tả Ý từ lúc Đường Thời tiến vào đại sảnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi Đường Thời.
Cô ta không giống như Phùng Y Y, mặc dù là con gái riêng, lại có sau lưng lại có gia tộc Phùng thị để dựa, cũng không giống như Cố Khuynh Thành, tuy là gia tộc nghèo túng, từ nhở đã thanh mai trúc mã với Đường Thời.
Cho nên, cô ta không có tiến lên chào hỏi với Đường Thời, tiếp tục tán gẫu.
Cô ta có thể làm, chỉ là thừa dịp anh không chú ý nhìn anh như vậy.
Khi Đường Thời đi ra đại sảnh yến hội, Trình Tả Ý đứng lên theo, đi tới cửa sổ trước yến hội, cô ta nhìn thấy Đường Thời đứng ở cửa một lúc, sau đó liền cất bước đi về phía bên kia.
Trình Tả Ý cầm ly rượu dừng một chút, sau đó buông ly rượu ra, cũng ra khỏi đại sảnh yến hội.
Cô ta đi theo về phía đó hai bước, nhìn thấy có bảng chỉ dẫn, viết ba chữ đài quan cảnh.
Chương 200: Ấm áp gặp gở (14)Trình Tả Ý cầm ly rượu dừng một chút, sau đó buông ly rượu ra, cũng ra khỏi đại sảnh yến hội.
Cô ta đi theo về phía đó hai bước, nhìn thấy có bảng chỉ dẫn, viết ba chữ đài quan cảnh.
Trình Tả Ý nhẹ nhàng nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một luồng trầm tư.
Ánh trăng đã bò lên trên cao, cuối tháng chín vừa vặn là thời gian hoa quế nở, Hồng Viên lại trồng mảng lớn câu quế, khi gió thổi tới, mùi hoa quế thơm bay đi khắp nơi.
Đường Thời chậm rãi cất bước, lặng lẽ đi tới phía sau Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành không có chút nào nhận thấy phía sau mình có người tới, chỉ là ngẩng đầu, nhìn lên ánh trăng, tâm tình càng phát thêm bi thương.
Cuối tháng chín vùng ngoại thành thành phố, ban đêm nhiệt độ đã có chút giảm, gió mát thổi tới, Cố Khuynh Thành dần dần cảm thấy thấy lạnh cả người, không nhịn được run rẩy, ngay khi cô chuẩn bị giơ tay lên, ôm lấy bả vai mình, trong lúc bất chợt có người khoác một chiếc áo lên trên vai cô.
Cố Khuynh Thành như là đụng phải điện giật, cả người run lên một cái, quay đầu lại theo bản năng, khi thấy Đường Thời ở phía sau lưng, tay run lên, túi không năm lấy, lập tức rơi trên mặt đất.
Cô cầm túi xách vẫn mang bên người, là túi nam châm, vừa rơi như vậy, nam châm bung ra, đồ vật bên trong rơi đầy tán loạn trên đất.
Đầu tiên Đường Thời tùy ý cúi đầu, liếc mắt nhìn đồ trong túi của Cố Khuynh Thành rơi ra, sau đó ngẩng đầu, nhắm ngay mắt Cố Khuynh Thành, ngữ điệu nhàn nhạt hỏi: “Một mình em đứng ở chỗ này làm gì?”
Cố Khuynh Thành nhìn thấy Đường Thời, vốn còn khẩn trương, bây giờ bị anh đột nhiên đứng ở sau lưng hù dọa một cái, nét mặt của cô có vẻ bối rối, lúc nghe Đường Thời nói, cô định thần một chút, kéo ra nụ cười, nói: “Cảnh đêm ở đây rất đẹp.”
“Thật sao?” Đường Thời nghe được câu này, chậm rãi xoay người, đứng ở bên cạnh Cố Khuynh Thành, đem cảnh đêm trước mặt, thu vào đáy mắt.
Vừa rồi cô đứng ở đây, là nhìn cảnh trí này sao?
Kỳ thực cảnh đêm trước mặt, không tính là xinh đẹp dường nào, thậm chí làm cho có cảm giác tĩnh mịch.
Thế nhưng, bởi vì bên cạnh có cô, bởi vì vừa rồi cô đã nhìn qua, Đường Thời lại cảm thấy bóng đêm như vậy, xác thực có vài phần dễ thương.
Đứng ở chỗ em đã đứng, nhìn phong cảnh em đã xem qua, như vậy có phải tôi sẽ có thể gần được em hơn hay không?
Cố Khuynh Thành lặng lẽ đứng ở bên cạnh Đường Thời, không có hé răng.
Một lúc sau, Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông, phát hiện lại không có thấy người đàn ông này rời đi, cũng không có ý mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn lên ánh trăng trước mắt, giống nh nhìn ngắm hết sức chăm chú.