Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323. Nhân họa đắc phúc (13)

Cô gái bên kia điện thoại lập tức liền ngừng khóc, chỉ còn có thanh âm nức nở đứt quãng truyền đến.

Tâm Đường Thời hơi hơi mềm mại, thanh âm cũng trở nên có chút ôn hòa: “Người nào bắt nạt em hả?”

” Không ai bắt nạt em…” Cố Khuynh Thành một câu năm chữ trả lời đứt quãng, ở giữa còn thường thường nức nở một chút: “Đường Thời, em chảy máu, chảy quá nhiều máu…”

Trên vách tường phòng thí nghiệm treo nhắc nhở cấm tranh cãi ầm ĩ, Đường Thời nghe thế dưới chân liền hướng về phía cầu thang nhanh chóng chạy tới.

Anh chạy ra phòng thực nghiệm trực tiếp chạy tới cửa trường học.
Trong lúc đi học cao trung cửa chính trường học chỉ cho phép học sinh tiến vào, không cho phép học sinh ra ngoài, trừ phi có giáo viên chứng nhận cho ra ngoài.

Đường Thời chạy tới cửa dừng một chút liền vòng chỗ lan can bên cạnh cửa lớn, lui về sau hai bước sau đó chạy lấy đà một cái trực tiếp leo lên hàng rào.

Phía sau truyền đến thanh âm gào thét của bảo vệ cửa, Đường Thời mặc kệ chặn lại một chiếc xe taxi ở ven đường trực tiếp báo tên trường học Cố Khuynh Thành, sau đó thở hồng hộc hỏi một câu đối với Cố Khuynh Thành trong điện thoại: ” Chỗ nào bị thương? Làm sao có thể chảy máu?”

Cố Khuynh Thành căn bản là hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đường Thời, em cảm thấy em phải chết, em bị bệnh nan y…” Như là nói đến chỗ thương tâm, Cố Khuynh Thành hu hu khóc lên: ” Em còn chưa muốn chết, Đường Thời, làm sao bây giờ…”

Đường Thời thoáng có chút đau đầu giơ tay lên, xoa xoa mi tâm, cố gắng ổn định tâm tình nóng như lửa đốt của mình, tâm bình khí hòa lại hỏi một câu: ” Em chảy máu chỗ nào? Tại sao bị thương? Sao không gọi xe cứu thương?”

Đường Thời hỏi liên tiếp ba cái vấn đề, Cố Khuynh Thành bên kia điện thoại rốt cục ngừng khóc, tạm dừng một hồi sau đó thành thành thật thật nói: ” Chưa gọi xe cứu thương, em cũng không biết tại sao em bị thương….”

” Cố Khuynh Thành, em có thể bớt ngu dốt hay không? Đều đã máu chảy không ngừng nghiêm trọng như vậy còn cả chính mình tại sao bị thương cũng không biết?” Đường Thời hướng về phía Cố Khuynh Thành trong điện thoại quở mắng một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói với chú lái xe taxi phía trước: “Chú, xấu hổ, phiền chú có thể gọi chiếc xe cứu thương đến trung học XX không?”

Chú lái xe taxi có vẻ nhiệt tâm, nghe thấy bốn chữ máu chảy không ngừng này lập tức lấy ra di động của mình.

Cố Khuynh Thành bị Đường Thời rống lại rơi nước mắt xuống: ” Em thật sự không biết tại sao em bị thương, thời điểm em đi toilet nhìn thấy trên quần trong đều là máu, em căn bản không biết sao lại thế này, êm đẹp liền chảy máu, hiện tại bụng em còn rất đau…. Hu hu hu, từ lúc em đi toilet đến bây giờ vẫn còn chảy máu, căn bản là không có ngừng… Hu hu hu, còn có khối máu chảy ra…”

Cùng với Cố Khuynh Thành vừa khóc vừa nói, trên gương mặt trắng nõn nôn nóng bất an của Đường Thời từ từ nhiễm lên một tầng đỏ ửng, anh ho khan một tiếng nói với chú lái xe taxi vừa mới bấm điện thoại: ” Chú, xấu hổ, không cần gọi điện thoại.”

Chú taxi quay đầu hoài nghi nhìn thoáng qua Đường Thời: “Chẳng lẽ không còn kịp rồi? Người đã chết?”

Đường Thời không nói gì chỉ chỉ siêu thị phía trước mở miệng nói: “Dừng xe lại phía trước.”

Đường Thời thanh toán tiền xe, vừa hướng về phía trong siêu thị đi vừa hướng Cố Khuynh Thành trong điện thoại, ngữ khí có chút mất tự nhiên an ủi cô nói: ” Em sẽ không chết.”

Chương 324. Nhân họa đắc phúc (14)

Editor: Quỳnh Nguyễn

” Anh làm sao mà biết em sẽ không chết? Hiện tại bụng em đau quá…”

Đường Thời thật đúng là không biết giải thích vấn đề này như thế nào đối với Cố Khuynh Thành, đành phải ngữ khí gượng gạo nói: “Anh nói em sẽ không chết chính là sẽ không chết, em thành thành thật thật trong toilet cho anh, đợi lát nữa anh đến anh gọi cho em.”

Nói xong Đường Thời liền cúp điện thoại.

Sau đó anh bước vào siêu thị mua mấy túi băng vệ sinh, một lần nữa chặn lại một chiếc xe taxi, đi trường học Cố Khuynh Thành.

Anh tốt nghiệp từ sơ trung này nên quen thuộc nơi này, cho nên ngựa quen đường cũ liền đi tới ngưỡng cửa phòng rửa tay lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cú điện thoại cho Cố Khuynh Thành: ” Ra đây, anh ở cửa toilet.”

Cố Khuynh Thành tạm dừng một chút, sau đó thanh âm thoáng có chút thương cảm nói: “Đường Thời, anh có thể tiến vào hay không? Em tê chân, có phần đứng không nổi.”

Đường Thời nắm di động, hít sâu một hơi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, sau đó tắt điện thoại, lần đầu tiên trong đời anh vào toilet nữ sinh.

Thời điểm anh đưa một túi băng vệ sinh cho Cố Khuynh Thành, trên mặt trắng nõn hồng thành một mảnh, anh ném băng vệ sinh không nói câu nào xoay người rồi chạy lấy người, đi tới hai bước anh lại ngừng lại.

Một cô gái, ngay cả dì cả còn không biết thì sẽ biết dùng băng vệ sinh sao?

Đường Thời do dự một chút vẫn quay đầu hỏi một câu đối với Cố Khuynh Thành: ” Biết dùng không?”

Cố Khuynh Thành mở túi ra hướng bên trong mấy túi băng vệ sinh màu sắc rực rỡ đóng gói xinh đẹp, sau đó hướng về phía Đường Thời lắc lắc đầu.

Quả nhiên là như vậy… Đường Thời thở dài một hơi, thanh âm cứng ngắc nói: “Mở ra một túi, từ bên trong lấy một mảnh ra, lót ở trên nội y là được.”

Đường Thời nói xong câu đó trên mặt triệt để càng thêm hồng, anh hất mặt không nhìn tới Cố Khuynh Thành: “Xử lý xong nhanh đi ra cho anh.”

Sau đó liền sải bước đi ra khỏi toilet nữ.

Đường Thời đợi ước chừng năm phút đồng hồ, Cố Khuynh Thành mới kì kèo mè nheo từ trong toilet đi ra, cô đứng ở ngưỡng cửa toilet, hai tay chắp sau lưng như thế nào cũng không chịu đi ra.

Đường Thời đứng ở cầu thang nhìn cô, ngữ khí không vui: “Cố Khuynh Thành, em ngốc ở nơi đó làm cái gì?”

Cố Khuynh Thành không nói gì.

“Em có đi hay không?”

Cố Khuynh Thành lắc lắc đầu.

” Anh đi đây…” Đường Thời không lưu tình chút nào xoay người bộ dáng thật sự muốn rời khỏi.

” Đường Thời…” Phía sau truyền đến thanh âm tội nghiệp của cô gái.

Đường Thời ngừng bước chân, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ánh mắt Cố Khuynh Thành khóc đều đã sưng đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng bước tiếp bước chân đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành: “Làm sao vậy?”

Lúc này Cố Khuynh Thành mới vểnh môi, từ từ xoay người trước mặt Đường Thời.

Đường Thời nhìn thấy phía sau váy Cố Khuynh Thành một đoàn đỏ, lúc này mới sáng tỏ toàn bộ, trong miệng anh hung dữ nói một câu: ” Tại sao em phiền toái như vậy!” Sau đó liền cởi áo khoác mình buộc ở bên hông Cố Khuynh Thành, vừa vặn che giấu lại váy của cô.

Chuyện được giải quyết, Cố Khuynh Thành rốt cục mặt mày hớn hở: “Đường Thời, cám ơn anh.”

Gương mặt cô tươi cười, thời điểm nói xong câu đó hướng về phía anh liếc mắt: “Đường Thời, có anh thật tốt, có phải sau này em có cái gì phiền toái đều có thể tìm anh hay không?”

Đường Thời nhìn cô gái tươi cười mềm mại như hoa, tâm nhộn nhạo, anh nhẹ nhàng gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK