Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 513. Thì ra anh đều biết (23)

” Đã nhiều năm như vậy, anh thủy chung nhớ rõ, lúc trước em nói một câu kia với anh, nói rằng …” Cho dù Trần Mặc Thâm làm cho chính mình duy trì bình tĩnh, nhưng mà thời điểm anh ta mở miệng nói tiếp, giọng vẫn run rẩy không thể khống chế như cũ: “Thực xin lỗi, em phải gả cho Đường Thời.”

Dĩ nhiên Cố Khuynh Thành biết câu nói kia của cô chính là chuyện xảy ra vào ba năm trước kia, anh ta nói ra làm tay cô nắm chặt cốc nước trong lòng bàn tay.

Tầm mắt Trần Mặc Thâm có chút trở nên hoảng hốt, như là nghĩ đến chuyện rất nhiều năm trước, giọng nói có chút chầm chậm nói: “Lúc trước em nói với anh, cho dù người em yêu là ai, cuối cùng đều phải gả cho Đường Thời, hơn nữa nhất định phải gả cho Đường Thời, còn muốn phong phong quang quang ( náo nhiệt ) gả.”

” Em nói, đó là ước muốn từ nhỏ của em, em nhất định phải thực hiện, nói vinh hoa phú quý của Cố Gia cần dựa vào Đường Thời chiếu cố.”

” Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ý nghĩ này của em từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi, vẫn cố gắng phải gả cho Đường Thời, hiện tại ước muốn trở thành sự thật, anh hẳn là mừng thay cho em đúng hay không Khuynh Thành.”

Theo Trần Mặc Thâm trình bày, Cố Khuynh Thành cảm thấy dường như đã có mấy đời, chẳng bao lâu sau khi coi cái lời thề son sắt lời thề son sắt gả cho Đường Thời làm mục tiêu tất thắng kia của cô, vậy mà cô đã không còn những kiên quyết như năm đó nữa?

” Nghi thức đính hôn của em và cậu ấy là tổ chức ở sơn trang nghỉ dưỡng Hồng Viên đi, ngày hôm qua anh cùng một khách hàng đi vào trong đó câu cá, nhìn thấy sân đính hôn đã bố trí tốt, cực kỳ phong quang cũng cực kỳ mộng ảo, thật sự như là năm đó em nói với anh vậy, tiệc đính hôn của em và tiệc kết hôn, tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới ngưỡng mộ, tất cả mọi thứ đều phải tốt nhất, em muốn phong phong quang quang nói cho mọi người em kết hôn rồi. Tiệc đính hôn đã tốt như vậy, tiệc kết hôn nhất định càng tốt.”

Giọng Trần Mặc Thâm từ đầu đến cuối đều duy trì một âm lượng, nhưng mà nói xong lời cuối cùng, anh ta lại giống như không nghe được tiếng mình nói, chỉ cảm thấy đáy lòng tê dại, thậm chí đều đã không cảm giác được chính mình đang nói chuyện: “Lúc trước em nói em có ba nguyện vọng, gả cho Đường Thời, muốn hôn lễ phong quang nhất, còn có chính là có một đứa nhỏ.”

” Hiện tại đã thực hiện hai cái, còn thiếu một đứa bé, lại có một đứa bé thì ước muốn của em liền viên mãn, cho đến lúc này, anh cũng có thể yên tâm rồi.”

Biết rõ cô gái này không yêu mình, nhưng mà vẫn lại cố ý yêu cô nhiều năm như vậy.Bạn nào mún đọc trước full liên hệ : [email protected] nhé

Thậm chí đến giờ phút này biết rõ rành rành kết cục đã định, cô phải kết hôn, đứa bé còn có thể xa sao?

Nhưng mà dưới đáy lòng lại muốn kéo dài thời gian cho mình như cũ, kéo dài thời gian theo đuổi hạnh phúc một lần nữa.

Hoặc là nói là muốn lừa gạt chính mình, ở trong thế giới của cô có thể sống sót thêm mấy ngày.

Trần Mặc Thâm mỉm cười, giọng vẫn không quan trọng như cũ: “Chờ anh nhìn thấy đứa bé của em, ước muốn triệt để viên mãn, anh liền triệt để hết hy vọng, đi đuổi theo hạnh phúc chính mình rồi.”

Mặc dù Cố Khuynh Thành trì độn với tình cảm, nhưng Trần Mặc Thâm nói chuyện đều rõ ràng trực tiếp như vậy cô cái gì cũng hiểu rồi.

Nhưng mà đối với thâm tình như vậy, cả đời này cô vô phúc hưởng thụ: “Thực xin lỗi.”

Trần Mặc Thâm cảm giác không khí bị mình làm cho quá mức thương cảm, vì thế liền thay đổi giọng nói một chút, nửa đùa nói: “Nếu thật là áy náy, vậy thì sớm sinh đứa bé một chút, làm cho anh thoát khỏi em.”

Chương 514. Hóa ra anh đều biết (24)

Đứa nhỏ… Cố Khuynh Thành nghe hai chữ này, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

Làm sao cần sinh đứa bé sớm một chút, hiện tại cô thật sự đã có đứa nhỏ, chỉ là… Chỉ là đứa nhỏ này, dường như Đường Thời căn bản không hoan nghênh.

“Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy chẳng lẽ là không nỡ để anh thoát khỏi em?” Trần Mặc Thâm nhìn sắc mặt Cố Khuynh Thành trắng bệch, giọng nói thoáng có chút lo lắng nửa thật nửa giả nói đùa.

Cố Khuynh Thành hoàn hồn, hướng về phía Trần Mặc Thâm lắc lắc đầu: “Không có.”

” Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, anh vốn là muốn đi bệnh viện thăm một người bạn, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi nhé?”

” Không cần, em muốn tiếp tục ngốc tại đây một hồi.” Kỳ thật chính cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào, ầm ĩ lật trời cùng cha mẹ, Đường Thời lại lạnh nhạt cô, chỉ có Tứ Nguyệt cũng gả cho người khác.

” Vậy được rồi.” Trần Mặc Thâm cũng không có miễn cưỡng, giơ tay lên gọi người phục vụ tính tiền, thời điểm chuẩn bị đứng dậy rời đi nghĩ đến Cố Khuynh Thành chỉ mặc một áo lông mỏng manh, lại mở miệng nói: “Áo để lại cho em.”

” Không cần, cám ơn.” Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhớ tới áo khoác choàng trên người mình của Trần Mặc Thâm, vội vàng đứng lên cầm áo đưa cho Trần Mặc Thâm: ” Em gọi điện thoại để cho người ta mang áo đến đây cho em.”

Tóc dài của Cố Khuynh Thành buông xuống hai bên mặt, che giấu một cái dấu tay màu hồng do Cố phu nhân tát, lúc này cô đưa áo khoác cho Trần Mặc Thâm, đầu chuyển có chút nhanh, tóc dài bay bay, làm cho mắt Trần Mặc Thâm phát hiện sưng đỏ trên mặt cô, mi tâm Trần Mặc Thâm nhăn lên, vươn tay vén tóc dài Cố Khuynh Thành lên: “Trên mặt em làm sao vậy? Ai đánh em hả?”

Trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, Trần Mặc Thâm là người đàn ông cực kỳ ôn hòa, lại không ngờ tới anh ta cũng có thời điểm mở miệng ngoan độc.

Cố Khuynh Thành rút tóc mình từ trong tay Trần Mặc Thâm ra, hướng về phía anh ta cười cười, bộ dáng thể hiện không muốn nói chuyện nhiều cùng anh ta: “Không có gì, anh đi từ từ.”

Trần Mặc Thâm biết Cố Khuynh Thành không muốn nói chuyện cùng mình, mình ép hỏi cô cũng sẽ không nói, nhìn chằm chằm cô một hồi mới nhẹ nhàng gật gật đầu: ” Vậy em tự chiếu cố mình thật tốt, anh đi trước, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cố Khuynh Thành vẫn duy trì mỉm cười, chờ Trần Mặc Thâm rời khỏi liền hơi có chút mệt mỏi nằm úp sấp ở trên bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ kính, vì trong bụng mình mang thai đứa nhỏ này nên tâm phiền ý loạn rối một nùi.

Thời điểm Đường Thời đến phòng bệnh Cố Chính Nam, Cố Khuynh Thành không hề ở đây.

Cố phu nhân nhiệt tình gọi anh như cũ, còn tự mình rót một chén nước cho anh, Cố Chính Nam Nam tán gẫu chút chuyện trên thương trường cùng anh như cũ, chỉ là sắc mặt hai người tại sao lại không dễ nhìn.

Đường Thời ngồi ở trong phòng bệnh ước chừng mười phút, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Cố Khuynh Thành, vì thế giống như vô ý mở miệng hỏi một câu: “Khuynh Khuynh không ở bệnh viện sao?”

Hai mắt Cố phu nhân nhìn chằm chằm tay mình mới cười trả lời vấn đề Đường Thời: “Khuynh Khuynh nói buổi chiều có chút việc bận, liền đi ra ngoài rồi.”

Gần đây, mỗi ngày anh tới bệnh viện nhìn như là chăm sóc Cố Chính Nam, kỳ thật bất quá là vì thấy cô, nhất là hôm nay thời điểm anh tới đây còn cố ý mang theo thuốc mỡ, hiện tại nghe thấy cô không có ở bệnh viện, đáy lòng Đường Thời hơi có chút mất mát, nhưng mà trên mặt vẫn lạnh nhạt không chút để ý gật gật đầu bày tỏ biết rõ, lập tức tiếp tục tán gẫu chuyện trên thương trường cùng Cố Chính Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK