Chương 889: Cô gái anh yêu đã trở lại ( lần 3 )
Trong nháy mắt, vô số đau thương cùng khổ sở quen thuộc, liền chi chít bò đầy trái tim của cô.
Bất kể trôi qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến anh cùng cô đã không có quan hệ vợ chồng, cô có thể trong nháy mắt bị đau đớn đánh sụp đến lý trí tan rã.
Coi như là cách ba năm, cô liều mạng mà nghĩ muốn quên đi anh, nhưng vĩnh viễn đều không làm được.
Tứ Nguyệt nắm chặc chứng nhận ly hôn trong tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tự hỏi mình: “Tứ Nguyệt, rốt cuộc mày muốn vì người đàn ông kia, điên cuồng tới khi nào mới chịu hết hy vọng?”
Tứ Nguyệt khép chặt đáy mắt lại, hơi có chút chua xót.
Là anh đem hết toàn lực, tàn nhẫn và quyết tuyệt muốn đuổi xa cô.
Chẳng qua là, anh tàn nhẫn với cô như vậy, nhưng ngày đầu cô tới nước Pháp, đã bắt đầu ảo tưởng chính mình khi nào có thể trở về đã cái thành phố có anh kia.
Có lẽ sẽ có người nói cô cần gì chấp mê như thế, có lẽ có người sẽ mắng cô sinh ra là để bị coi thường. . . Nhưng là, bọn họ đã quên, cô cũng chỉ là vì một mình Tô Niên Hoa chấp mê, sinh ra để bị coi thường mà thôi.
Trung Quốc, Bắc Kinh.
Thành phố Bắc Kinh giá lạnh đi qua, xuân về muôn hoa đua nở, xuân phong ấm áp, cho dù là đêm khuya, cũng sẽ không khiến người ta cảm giác được cái loại lạnh thấu xương này.
Tô Niên Hoa đi ô-tô, dưới ánh đèn nê ông trên đường, lưu loát đánh tay lái, đem xe quẹo vào bãi đậu xe, dưới đất đi thang máy, dọc theo hành lang, đứng tại trước cửa căn hộ của chính mình, giơ tay lên, nhập vào mật mã.
Tô Niên Hoa đẩy cửa ra, đập vào mi mắt, cũng là một phòng đen nhánh, vẻ mặt hơi có chút giật mình.
Rõ ràng đã qua ba năm rưỡi rồi, nhưng là anh vẫn như cũ không thích ứng được với việc đẩy cửa ra, nhìn qua là gian phòng tối như mực.
Rõ ràng ban đầu cô gả cho anh mới ngắn ngủn mười tháng, anh về nhà cũng chẳng được mấy lần, nhưng là, mỗi lần mở cửa, đều có cô cố ý lưu một chiếc chén nhỏ ấm áp cho anh.
Trước khi mất đi, anh cũng không có cảm giác gì, sau khi mất đi, anh mới hiểu được, thật ra thì, hơn mười tháng kia, cô vẫn lưu cho anh một chiếc đèn, là tư niệm của cô, cũng là mong đợi của cô.
đau lòng quen thuộc, nhấn chìm trái tim Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa ngẩn ngơ thật lâu, mới bước vào trong nhà, tiện tay nhấn chốt mở đèn, đèn thủy tinh treo trong phòng khách, phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả căn phòng, nhưng là đáy lòng Tô Niên Hoa, càng thêm vắng vẻ rồi.
Anh cỡi xuống áo khoác âu phục, ném trên ghế sa lon, xoay người, nhìn về phương hướng phòng bếp, bên trong bị dì giúp việc lau phá lệ sạch sẽ, bàn ăn lau đến không nhiễm một hạt bụi, ở giữa đặt bình hoa có cắm một bó có chút ỉu xìu.
Sau khi cùng cô ly hôn, anh không còn đêm không về ngủ, anh biết trong nhà đã không có cô, nhưng là bất kể vội vàng mệt mỏi bao nhiêu, anh vẫn luôn lái xe về nhà.
Chẳng qua là, không còn có bữa ăn khuya thơm ngào ngạt chờ anh, cũng không có cô gái biết anh trở lại, từ trong phòng bếp mặc tạp dề đi ra, vui mừng giống như trúng thưởng.
Trước lúc yêu cô, anh không hiểu cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm, trước lúc mất đi cô, anh không hiểu cái gì gọi tê tâm liệt phế.
Nếu là anh có thể biết trước, tương lai anh sẽ yêu cô sâu đậm, ban đầu, anh nhất định sẽ không đối với cô tàn nhẫn vô tình như vậy.
Chương 890: Cô gái anh yêu đã trở lại ( lần 4 )
Xí nghiệpThịnh Đường mỗi xế chiều thứ sáu đều có một hội nghị thường kỳ.
Hội nghị thường kỳ, đại đa số nội dung đều là quản lý các ngành tới báo tình trạng tiến triển công việc gần đây.
Đợi đến quản lý mấy ngành hồi báo xong, đã là hai tiếng sau.
Đường Thời đơn giản tổng kết hội nghị, ý bảo Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần cùng Tô Niên Hoa lưu lại, sau đó bảo mọi người rời đi.
Lục Nhiên thấy tan họp, liền trực tiếp mở ra của mình Laptop, đầu ngón tay thật nhanh bận rộn.
Lâm Cảnh Thần lười biếng gục ở rồi trên bàn, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Nhiên vẫn gõ bàn phím, sau đó mới nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía Đường Thời đem bọn họ lưu lại, nhưng vẫn lại không mở miệng nói chuyện: “Đại ca, sẽ không phải là anh đem chúng ta lưu lại, chính là vì làm ngồi như vậy chứ?”
Đường Thời không để ý đến Lâm Cảnh Thần, chẳng qua là nhận lấy vài phân giấy tờ Trương Tiểu Tả đưa tới, đơn giản quét một lần, sau đó hướng về phía Trương Tiểu Tả tiếp tục bổ sung một chút nhũng việc chú ý, chờ sau khi Trương Tiểu Tả rời đi, Đường Thời mới ngồi thẳng, nhìn Tô Niên Hoa anh đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như đi vào cõi thần tiên, sau đó hắng giọng một cái.
Tô Niên Hoa nghe được thanh âm Đường Thời, thu hồi tầm mắt.
Đường Thời lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng, nói: “Tiểu Nguyệt mười giờ sáng mai sẽ tới sân bay Bắc Kinh.”
Đường Thời nhẹ nhàng nói một câu như vậy, dẫn tới không khí cả trong phòng họp trong nháy mắt đọng lại một chút, Lục Nhiên vốn là gõ bàn phím thật nhanh, chợt ngừng lại, giống như là nghĩ đi cái gì, sau đó mở miệng nói: “Thoáng một cái cũng qua ba năm rưỡi rồi, Tiểu Nguyệt còn biết trở lại.”
Lâm Cảnh Thần nói tiếp: “Lão Tứ nghiễm nhiên là mộtngườikhông có lương tâm, không nói tiếng nào nhận công trình đi nước Pháp coi như xong, gọi điện thoại còn không tiếp, tới nước Pháp tìm cô, không phải là đang họp chính là không có ở công ty, thậm chí muốn đi nước Pháp gặp cô, hoặc là đi Anh quốc rồi, hoặc là đi công tác rồi, nói tóm lại. . . Chính là không có lương tâm!”
Tô Niên Hoa ngồi ở một bên, thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như người trong miệng Đường Thời nói ra, cùng anh không có nửa điểm quan hệ, nhưng là không ai biết, anh lúc này, tựa như bị nhéo ở cổ họng, căn bản không cách nào hô hấp.
Đường Thời chờ Lâm Cảnh Thần thổ tào xong, sau đó mới đem chuyện vợ mình Cố Khuynh Thanhg dặn đi dặn lại, phân phó ra: “Thật lâu không gặp Tiểu Nguyệt rồi, tối mai lão Nhị cậu chuẩn bị cbữa tiệc, lão Tam buổi sáng không cần tới công ty rồi, trực tiếp đi sân bay đón Tiểu Nguyệt.”
“Trước kia lão Tứ đi công tác trở lại, không phải đều là để cho lão Ngũ đi đón đấy sao? Làm sao lại đến phiên tôi. . . ” Lâm Cảnh Thần bị phân phó đi đón Tứ Nguyệt, nhanh não bật thốt lên.
Chỉ là của lời còn chưa nói hết, liền bị Lục Nhiên ở phía dưới bàn hội nghị, hung hăng mà đạp một cước, Lâm Cảnh Thần cúi đầu kêu một tiếng, sau đó chợt giống như là nhớ tới cái gì, ngượng ngùng ngậm miệng lại, không có ý kiến: “Được rồi, tôi đi.”
Trong phòng họp an tĩnh một lát, Đường Thời mới khẽ rũ xuống mi mắt, thanh âm như cũ là lãnh lãnh đạm đạm mở miệng nói: “Quyết định như vậy, lão Nhị ngày mai chọn địa điểm, nhớ nói cho mọi người, nếu như không có chuyện gì, liền giải tán đi.”
Đường Thời nói xong, thấy ba người trước mặt cũng không có phản ứng gì, sau đó liền cầm lên giấy tờ trên bàn, sải bước đi ra khỏi phòng họp.
Lâm Cảnh Thần nói chuyện lẻn miệng, gợi lên chuyện cũ của Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt, hơi có chút lúng túng, cho nên Đường Thời chân trước rời đi, anh ta liền chân sau ôm theo giấy tờ thật nhanh nhảy ra khỏi phòng họp.