Chương 457. Ngược chết người không đền mạng (7)
Người trong căn phòng được bao đều cho rằng đối tượng Trình Tả Ý thầm mến là một người đang ngồi ở đây cho nên mới cảm thấy hứng thú như vậy, hiện tại từ trong miệng cô ta nghe được một người không liên quan, mặc dù mọi người ngoài miệng không nói gì, nhưng mà vẻ mặt đều có vẻ có chút không hăng hái.
Thậm chí có người hơi thẳng tính một chút, bởi vì uống rượu cho nên không nhịn được liền “Cắt” một tiếng, mắng một câu: “Thực không thú vị.”
Vốn là nói dối, sắc mặt Trình Tả Ý đã có chút cứng ngắc, khi nghe được ba chữ kia vẻ mặt lại càng trở nên gượng gạo, ngay cả tươi cười liều mạng duy trì trên mặt cũng biến mất hầu như không còn.
Tống Hiểu nhìn thấy không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ như vậy, lập tức cười đứng lên từ trên ghế sofa, dẫm xuống giày cao gót, đi tới bên cạnh Trình Tả Ý, giơ tay lên vỗ vỗ phía sau lưng của cô ta, sau đó cười khanh khách nói: ” Vốn kế tiếp hẳn là hai người Tả Ý và Phương Nghị tới rút thẻ, bất quá bởi vì Mặc Thâm vừa mới uống vào ba chén rượu nên đi toilet, vấn đề của Khuynh Thành và Mặc Thâm còn chưa có trả lời, cho nên trước tiên chúng ta làm cho bọn họ trả lời vấn đề, lại tiếp tục trò chơi đi.”
Nói xong, Tống Hiểu liền chỉ một người nam đồng học cạnh cửa: ” Cậu đi toilet tìm Mặc Thâm, đi lâu như vậy cũng chưa có trở lại, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Nam đồng học kia uống cũng hơi có chút nhiều, lung la lung lay đứng lên đi ra khỏi phòng được bao.
Tống Hiểu chuyển hướng như vậy ngược lại lập tức hóa giải xấu hổ cho Trình Tả Ý.
Lúc này vẻ mặt Trình Tả Ý mới hơi hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, hướng về phía Tống Hiểu khẽ cười cười, trở lại trên chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Đối với Đường Thời mà nói, mục đích anh làm cho Trình Tả Ý khổ mà không nói được cũng đã đạt thành, theo lý thuyết cũng có thể từ bỏ ý đồ rồi.
Chỉ tiếc, cho tới bây giờ ở trong từ điển của Đường Thời cũng không có bốn chữ chuyển biến tốt đẹp này.
Anh tối vô sỉ, thời điểm người khác vết thương chồng chất liền hung hăng rắc muối lên trên.
Cho nên, thời điểm mông Trình Tả Ý vừa mới ngồi yên ở trên ghế sofa Đường Thời lại lười biếng thay đổi dáng ngồi, nhìn giống như đang nói chuyện phiếm, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Một thời gian trước, xuất hiện một tin tức cực kỳ hiếm thấy, không biết mọi người có chú ý hay không.”
Người có mặt đều là ở lại Bắc Kinh phát triển, Đường Thời là người phát triển tốt nhất trong số bọn họ, cho nên anh mới mở miệng lập tức liền có người khẩn cấp tiếp lời: “Cái tin tức gì?”
” Kỳ thật cũng không phải cái tin tức gì trọng yếu, nói đúng là, có người uống rượu quá nhiều khoác lác cùng mấy người bạn bè của mình, kết quả bị bạn bè nghi ngờ, vì thế trong lòng nóng lên đã nói nếu anh ta nói dối cả nhà sẽ chết…” Đường Thời nói tới đây nhìn thoáng qua Trình Tả Ý ngồi ở bên cạnh, phát hiện vẻ mặt cô ta vốn buông lỏng lập tức trở nên có chút ngưng trệ, khóe môi anh cười khẽ một chút, tiếp tục chậm rì rì nói: “Kết quả sau hai ngày, cha của anh ta xảy ra tai nạn xe cộ chết tại chỗ, bệnh tim của mẹ tái phát, vào bệnh viện.”
Kỳ thật làm sao có cái tin tức này, bất quá chính là Đường Thời nói bậy nói bạ, chính là bởi vì Đường Thời nói ra, người một phòng vĩnh viễn sẽ không đi phản bác, chỉ biết đi lựa ý hùa theo.
Chương 458. Ngược chết người không đền mạng (8)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cho nên khi Đường Thời nói xong cái tin tức này, lập tức có người liền nói tiếp: “Thật sự là thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, thậm chí có người đần độn lấy cha mẹ mình làm tiền đặt cược, hoàn toàn chính là bệnh thần kinh!”
” Cha mẹ anh ta thật đúng là nuôi không anh ta nhiều năm như vậy, loại tiền đặt cược này cũng nói được ra miệng, quả thực là cặn bã!”
” Ngay cả cha mẹ mình cũng có thể nguyền rủa, phỏng chừng nhân phẩm cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào!”
” Đối với cha mẹ mình cũng có thể ngoan độc như vậy, vậy ở đáy lòng anh ta, phỏng chừng trên cái thế giới này cũng không có người có thể được anh ta đối xử tốt, đối với người như thế, tôi cũng chỉ có thể dùng hai chữ hình dung, đó chính là bại hoại!”
” Bại hoại còn có chút nhẹ, súc sinh còn không sai biệt lắm…”
…
Mọi người ngươi một lời ta một câu, lời nói ra ngoan độc không lưu tình chút nào.
Đần độn, cặn bã, bệnh thần kinh, bại hoại, súc sinh… Những từ bén nhọn này chui thẳng vào trong tai Trình Tả Ý, cô ta biết rõ, những bạn học cũ xung quanh này bất quá mắng nhân vật chính trong tin tức Đường Thời đã nói, nhưng mà cô ta lại cảm thấy những lời này đang mắng chính cô ta.
Người phòng được bao nhiều như vậy, tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn thảo luận cái kia đề tài của Đường Thời, chỉ Trình Tả Ý cố gắng duy trì tư thế đoan chính, không rên một tiếng ngồi ở trên ghế sofa, tay nắm chặt ly thủy tinh, đáy lòng chờ đợi cái đề tài này có thể sớm kết thúc.
Đường Thời nhàn nhã ung dung ngồi ở trên ghế sofa, chờ người xung quanh mắng không sai biệt lắm, tầm mắt mới nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Trình Tả Ý, sau đó rơi vào trên người Tống Hiểu bên cạnh Trình Tả Ý, lập tức liền lười biếng mở miệng nói: “Tống Hiểu, cô thật đúng là kích động a…”
” Tôi đương nhiên kích động, nếu bên cạnh tôi có người như thế, tôi nhất định là người đầu tiên tát người đó hai cái, người ngay cả cha mẹ mình cũng nguyền rủa, còn sống cũng chỉ lãng phí không khí!”
Đường Thời đối mặt với Tống Hiểu đang lòng đầy căm phẫn chỉ rủ lông mi, nhẹ nhàng mà cười cười, sau đó nâng mí mắt, tầm mắt rơi vào trên người Trình Tả Ý: “Trình tiểu thư, tại sao không nói lời nào?”
Đáy lòng Trình Tả Ý chờ đợi nhất chính là trở thành người tàng hình, để cho chuyện này sớm kết thúc một chút, hiện tại Đường Thời đột nhiên gọi tên cô ta, lực chú ý của mọi người cũng rơi vào trên thân thể cô ta, lực đạo Trình Tả Ý nắm chén rượu trở nên lớn hơn nữa, người ngoài mắng còn chưa tính, nhưng mà cô ta thật sự mắng không ra miệng, như vậy làm cho cô ta có một loại cảm giác chính cô ta đang đánh mặt mình, nhưng mà hiện tại, cô ta lại không có lựa chọn nào khác, cô ta tạm dừng một hồi, cuối cùng lại cũng học không dùng những từ ngữ hèn mọn phát tiết phẫn nộ đáy lòng mình như những người khác, cố gắng làm cho vẻ mặt chính mình trở nên có chút khinh thường: “Đối với người như thế, tôi không còn lời nào để nói.”
” Xác thực không còn lời nào để nói.” Đường Thời biểu hiện ra vẻ mặt cực kỳ đồng ý lời nói Trình Tả Ý, gật gật đầu, sau đó bưng chén rượu trên bàn lên, chậm rì rì uống một ngụm rượu.
Lúc này Trình Tả Ý mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì việc này cuối cùng cũng kết thúc, lực đạo ngón tay cô ta nắm chén rượu hơi hơi thả lỏng.
Kết quả, Trình Tả Ý còn chưa có buông xong, Đường Thời lại buông xuống chén rượu trong tay, bộ dạng lạnh nhạt nhích lại gần trên sofa, nhìn như cực kỳ vô tâm lại mở miệng: “Hoá ra Trình tiểu thư là không còn lời với người như thế, tôi còn tưởng rằng vừa rồi Trình tiểu thư trầm mặc không nói như vậy là bởi vì mình có tật giật mình.”