Chương 613. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (3)
Đường Thời muốn không cần đi quấy rầy Cố Khuynh Thành, một mặt khắc chế không được lại làm chuyện gì đó vì Cố Khuynh Thành.
Trước một ngày từ Mĩ quốc trở về, Đường Thời đặc biệt để cho Trương Tiểu Tả đi siêu thị một chuyến, mua mấy lọ lần trước đi dạo siêu thị cho Cố Khuynh Thành, cô muốn tìm cái sữa bột nước ngoài kia.
Anh đặt vé máy bay chín giờ buổi sáng, bay mười mấy giờ trên không đến Bắc Kinh đúng lúc là mười hai giờ giữa trưa.
Đường Thời trở về công ty một chuyến, xử lý văn kiện chồng chất trong một đoạn thời gian anh đi công tác, gần tối lúc tan tầm anh nhận được điện thoại Lục Nhiên gọi đến, nói đêm nay có tiệc từ thiện, hỏi anh muốn cùng nhau tham dự hay không.
Đường Thời nghĩ một chút, lấy cớ cự tuyệt, đúng sáu giờ tan tầm trở về khu nhà ở, tắm rửa một cái thay đổi quần áo thường ngày, thời điểm cầm quần áo bẩn ném vào cái sọt, Đường Thời nhìn thấy sữa bột mình mang từ Mĩ quốc cho Cố Khuynh Thành.
Đường Thời nhìn thoáng qua thời gian, tám giờ buổi tối, cách thời gian tan tầm ở hội sở Tô Uyển của Cố Khuynh Thành còn một giờ.
Đường Thời do dự một chút, trực tiếp cầm cái chìa khóa xe, mang theo sữa bột mua cho Cố Khuynh Thành trực tiếp xuống lầu lái xe đi hội sở Tô Uyển.
Một đêm kia sau khi Cố Khuynh Thành nói chuyện điện thoại cùng Đường Thời xong, thỉnh thoảng hai người sẽ ở Microblogging trò truyện với nhau, lúc này Cố Khuynh Thành tan tầm, từ trong hội sở đi ra nhìn thấy xe Đường Thời ở ngoài cửa cô ngược lại không có xấu hổ khi vừa thấy anh như trước kia, ngược lại đáy lòng nổi lên vài phần mừng rỡ.
Cố Khuynh Thành ngồi trên ghế lái phụ, nhìn bóng đêm ngoài của sổ xe một hồi, một hồi nghiêng đầu đánh giá hai mắt Đường Thời: “Anh trở về khi nào?”
” Buổi trưa hôm nay đến Bắc Kinh.” Đường Thời liếc kính chiếu hậu một cái, ở phía trước quẹo một chỗ, sau đó chậm rãi dừng xe ở tại cửa tiểu khu Cố Khuynh Thành.
Thời điểm Cố Khuynh Thành đẩy mở cửa xe xuống xe, Đường Thời cũng xuống xe, sau khi anh mở ra cửa xe liền xách túi giấy lớn từ bên trong xe xuống đưa cho Cố Khuynh Thành: “Cho em.”
” Cái gì đó?” Cố Khuynh Thành mở túi giấy, hướng bên trong liếc mắt một cái, nhìn thấy là sữa bột phụ nữ có thai mình tìm trong nước thật lâu đều không có mua được, vẻ mặt cứng ngắc một chút, lúc này mới nghĩ đến ngày trước thời điểm mình đi dạo siêu thị thuận miệng châm chọc một lần với Đường Thời.
Cô chưa bao giờ biết mình thuận miệng nói vậy mà anh sẽ nhớ ở trong lòng.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành nổi lên một tầng ấm áp, anh không phải không có đối tốt với cô, trước kia thời điểm cô suýt nữa bị bắt cóc là anh cứu cô ra, còn ở trong bệnh viện chiếu cố cô lâu như vậy, cái thời điểm kia giống như bây giờ, cô cũng rất cảm động vì anh.
Nhưng mà cô luôn luôn không rõ anh đối với cô tốt như thế, nhìn chân tâm thật ý như thế, nhưng mà vì cái gì còn muốn cho cô uống thuốc tránh thai dài hạn?
Hơn nữa thời điểm anh đối tốt với cô xác thực rất tốt, nhưng mà trở mặt lại cực kỳ vô tình.
Bây giờ anh tốt đối với cô như vậy, có thể duy trì bao lâu?
Có thể hay không… Giống như trước đây, chính cô cũng không rõ mình làm sai ở chỗ nào, anh lại thủ đoạn ngoan độc với cô?
Đường Thời nhìn thấy Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm túi giấy, cúi đầu xuống, chậm chạp không có phản ứng nhịn không được nhíu mi lên tiếng.
Chương 614. Có một loại đạo đức gọi là chia sẻ (4)
Cố Khuynh Thành nghe thấy tiếng Đường Thời, vội vàng thu liễm tất cả suy nghĩ nổi lên của mình, ngẩng đầu lắc lắc đầu đối với Đường Thời, sau đó mặt mày cong cong hướng về phía Đường Thời cười cười: “Cảm ơn anh đặc biệt mang sữa bột từ Mĩ quốc về.”
—
Túi giấy có chút nặng, bụng Cố Khuynh Thành lớn, xách lên có chút khó nhọc, thời điểm nhận trong tay Đường Thời suýt nữa bị sữa bột rơi vào té lăn trên đất, cuối cùng vẫn là Đường Thời xách túi giấy đưa cô trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên Đường Thời đi phòng Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm, đáy lòng anh có chút khẩn trương, cũng có chút khó chịu.
Trong đầu Cố Khuynh Thành còn đang cảm thấy xoắn xuýt do Đường Thời đối mình tốt.
Cho nên dọc theo đường đi hai người cũng không có nói chuyện với nhau.
Từ trong thang máy đi ra, Cố Khuynh Thành móc cái chìa khóa nhà ra, mở cửa.
Nhận được Cố Khuynh Thành mời, Đường Thời cũng không có ý tứ sốt ruột đi vào, mà là đứng ở trước cửa hướng trong phòng đánh giá một chút, đồ dùng trong nhà rất đơn giản, phòng lại thu dọn rất sạch sẽ, trên ban công chỉ phơi hai bộ quần áo của cô, cũng không có giống anh suy nghĩ, sẽ nhìn thấy hình ảnh nội y của cô phơi cùng của anh ta làm cho anh khó chịu, sau đó lúc này anh mới bước tiếp bước chân đi vào nhà Cố Khuynh Thành.
Đường Thời dựa theo Cố Khuynh Thành phân phó cầm sữa bột phụ nữ có thai đặt ở trên bàn trà phòng khách.
Cố Khuynh Thành rót một chén nước lọc cho Đường Thời, liền đi vào phòng bếp.
Mỗi ngày cô tan tầm về nhà đều đói, cho nên trước khi đi làm việc sẽ đặt nước canh và cháo, còn có đồ ăn ở trong nồi hấp, chỉnh thời gian xong đến khi cô vừa tan tầm về nhà liền có thể ăn cơm được.
Hôm nay Cố Khuynh Thành đói muốn chết giống như trước kia, cho nên sau khi đưa cho Đường Thời cốc nước liền bỏ chạy tiến vào phòng bếp mở nồi hấp ra.
Phòng bếp Cố Khuynh Thành là kiểu cởi mở, chưng nấu đồ ăn hương vị trong nháy mắt từ phòng bếp bay tới trong phòng khách.
Đường Thời nắm cốc nước quay đầu nhìn phía Cố Khuynh Thành, nhìn cô cầm đồ gia vị thả một chút muối vào nước canh.
Chỉ ngửi mùi Đường Thời đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng mà nghĩ đến mỗi ngày Trần Mặc Thâm đều có thể ăn đồ ăn cô làm, đáy lòng nổi lên một cỗ chua xót nói không nên lời.
Thời điểm Cố Khuynh Thành bưng thức ăn đến trên bàn cơm nhìn thấy Đường Thời ngồi trên sofa, cô có chút xấu hổ mình một mình ăn, cho nên liền mở miệng hỏi một câu: “Anh có đói bụng không, có muốn ăn một chút hay không?”
Đáy mắt Đường Thời nở rộ một tầng sáng rọi nói không nên lời, anh gật đầu một cái không nói gì, đặt cốc nước đi tới trước bàn ăn.
Cố Khuynh Thành cầm một đôi đũa cùng bát đưa cho anh, sau đó ngồi ở đối diện anh, chỉ chỉ đồ ăn trước mặt nói: “Có phần nhạt, anh không hẳn ăn quen.”
Đường Thời cầm chiếc đũa nếm một ngụm, hương vị thực không đặc biệt tốt, nhưng mà anh lại nhai kĩ nuốt chậm rất lâu mới nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu liếc Cố Khuynh Thành một cái: “Em học nấu cơm khi nào?”
Động tác Cố Khuynh Thành ăn đồ ăn dừng một chút, sau đó nuốt nuốt xuống, mới rũ rèm mắt xuống thấp giọng nói: “Thời điểm em tại Anh quốc rất muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng chỉ tự mình nấu rồi.”
Cô đi Anh quốc là anh ban tặng.
Những lời này giống như là một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt Đường Thời.
Vẻ mặt Đường Thời cứng ngắc một chút, qua một hồi mới lên tiếng nói: “Lần đầu tiên ăn cơm em làm, rất không sai.”
Đường Thời là vì làm dịu không khí, nhưng mà Cố Khuynh Thành ngồi ở đối diện thời điểm nghe thế động tác nắm chiếc đũa dừng dừng, cánh môi động một hồi mới giương mắt lên nhìn Đường Thời nói: “Kỳ thật trước kia em làm cho anh một bữa cơm, chỉ là anh không…”