Chương 759. Dũng cảm quên mình chắn đao (9)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Sau đó cô ta đã nghĩ mình rốt cuộc phải làm sao mới có thể đẩy ngã Cố Khuynh Thành vạn kiếp bất phục, lại sau đó cô ta không nghĩ tới tối hôm nay mình có chút nhàm chán một mình chạy tới quán bar Hậu Hải mượn rượu tiêu sầu, sau đó lại gặp phải Cố Khuynh Thành.
Trình Tả Ý cũng không có cùng một quán bar với Cố Khuynh Thành, chẳng qua là Cố Khuynh Thành ngồi vị trí ở gần cửa sổ, thời điểm cô ta đi dọc đường thấy được cô.
Vốn lúc ấy cô ta không hề động cái tâm tư gì, bởi vì cô ta nhìn thấy hai người cô và Tứ Nguyệt cùng một chỗ, cô sợ có Đường Thời và Tô Niên Hoa cũng theo tới, cho nên chỉ đứng ở bên ngoài nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Cô ta nhìn ước chừng hơn nửa giờ, phát hiện từ đầu đến cuối chỉ có hai người Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt uống rượu, các cô tâm sự chuyện của mình, mà Tứ Nguyệt biết chút công phu uống có chút nhiều rượu, thời điểm trên đường đi toilet đều có chút lảo đảo.
Sau đó đến lúc này Trình Tả Ý mới hạ quyết tâm.
Lúc này Cố Khuynh Thành sinh ba đứa bé cho Đường gia, ra ngoài đều có xe riêng đón đưa, hiện tại rất không dễ dàng có hai cô gái là cô và Tứ Nguyệt một mình hành động, trời ban thưởng cơ hội như vậy nếu như cô ta không nắm lấy, chỉ sợ sau khi bỏ qua không biết phải chờ tới năm nào!
Dù sao cô ta đã không có cơ hội, cô ta còn sống nàng như vậy cũng không nhiều ý nghĩa, một khi đã như vậy, không bằng rõ ràng đến đây kết thúc!
Ánh mắt Trình Tả Ý trở nên có chút ngoan độc, cô ta nghĩ cũng không nghĩ liền cầm điện thoại gọi một cú điện thoại ra ngoài: “Anh ra giá, hiện tại giúp tôi làm một chuyện…Được, chính là hiện tại, ở phía sau Hậu Hải, chuyện thành công hoàn toàn chỉ cần bảy tám người… Không thành vấn đề, hai trăm vạn thì hai trăm vạn, tôi tất nhiên sẽ đưa hai trăm vạn, anh chớ quên, nhà cửa tôi ở thành phố, hiện tại bán đi cũng trị giá năm trăm vạn, chỉ cần anh có thể sắp xếp chuyện của tôi hoàn thành, tôi có thể cân nhắc cho anh thêm một trăm vạn!”
—
Cố Khuynh Thành rất không dễ dàng ra ngoài giải trí cùng Tứ Nguyệt một lần, Đường Thời cũng không có sốt ruột thúc giục Cố Khuynh Thành về nhà, cho dù đến mười một giờ Đường Thời cũng chỉ gửi một cái tin nhắn cho Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, mấy giờ về nhà? Thủy Quả Đường muốn ba mẹ rồi.”
Di động Cố Khuynh Thành để ở trên bàn rượu, tin nhắn vừa tới màn hình liền sáng lên, cô nhìn thấy là tin nhắn Đường Thời gửi đến, khóe môi nhịn không được hơi hơi ngoéo … một cái, nhìn thoáng qua Tứ Nguyệt đối diện đã uống có chút say, nghĩ thời gian không sai biệt lắm vì thế gọi người phục vụ tới tính tiền, sau đó cùng Tứ Nguyệt đi ra quán bar.
Tứ Nguyệt đường đi có chút không ổn định, Cố Khuynh Thành đành phải vươn tay đỡ cô ấy, cô vốn muốn gọi điện thoại cho Đường Thời, ai ngờ Tứ Nguyệt đi tới chưa được hai bước lại đột nhiên ói ra, Cố Khuynh Thành đành phải vỗ phía sau lưng của cô ấy, chờ cô ấy nôn xong đi mua một chai nước cho Tứ Nguyệt súc súc miệng.
Rất không dễ dàng Tứ Nguyệt mới hết nôn, lúc này Cố Khuynh Thành mới ôm cánh tay của cô ấy hướng về phía cô ấy dừng xe đi đến, sau đó thuận tiện lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Thời.
Quán bar Hậu Hải là đường cấm xe cộ đi qua, xe Tứ Nguyệt đứng ở trên đường cái, lúc hướng đường cái ngoài cửa đi vừa lúc đi qua một đường đoạn có vẻ yên tĩnh.
Cố Khuynh Thành gọi điện thoại cho Đường Thời, nhưng mà sau khi gọi xong đô đô nửa tiếng, di động của cô đột nhiên liền bị người từ phía sau cướp đi, cô hô nhỏ một tiếng, theo bản năng quay đầu, kết quả còn không thấy rõ ràng người phía sau, cánh tay cô và Tứ Nguyệt lại bị khí lực rất lớn kéo vào bên trong ngõ nhỏ tối như mực.
Chương 760. Dũng cảm quên mình chắn đao (10)
Mặc dù Cố Khuynh Thành uống vào một chút rượu, nhưng mà đầu hoàn toàn tỉnh táo, tình huống phát sinh quá mức đột nhiên như vậy Cố Khuynh Thành căn bản chẳng quan tâm đi làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, liền hắng giọng theo bản năng mở miệng kêu hô: “Cứu mạng.”
Người kéo cô phản ứng nhanh hơn so với tiếng cô thốt ra rất nhiều, cái tiếng “Cứu” kia cũng chưa hoàn toàn phát ra, miệng liền bị người dùng tay hung hăng che, cái mũi của cô cũng đều bị đè lại, làm cho hô hấp của cô có chút khó khăn.
Tứ Nguyệt uống có chút mê man, chờ bị người vươn tay dùng lực kéo vào trong ngõ nhỏ cũng không có ý thức nguy hiểm, ngược lại còn mê man nói một câu: “Khuynh Khuynh, đừng nháo!”
Giọng cô ấy không hề cao, sau khi nói xong rất nhanh cũng bị người bụm miệng.
Bên cạnh Hậu Hải cực kỳ nhiều sân nhỏ, không có người ở, cho nên bên trong ngõ nhỏ không đèn, ánh sáng cực kỳ yếu, cũng rất yên tĩnh.
Cố Khuynh Thành thấy không rõ cái gì, chính là bị người cường bạo kéo đi như vậy, trước kia cô đã từng bị bắt cóc một lần, một lần kia cô chỉ có một người, hiện tại cô có Tứ Nguyệt làm bạn, chẳng những không có giảm bớt sợ hãi của cô, ngược lại làm cho cô trở nên càng thêm kinh hoảng.
Lần trước cô mang theo điện thoại di động, cái khó ló cái khôn gọi điện thoại cầu cứu cho Đường Thời, nhưng mà bây giờ điện thoại di động bị những người này cướp đi, Tứ Nguyệt lại uống thất điên bát đảo…
Càng nghĩ, đáy lòng Cố Khuynh Thành càng hoảng sợ, sau đó trong đầu cô trở nên càng rối loạn, thậm chí có chút không thể tưởng được như thế nào mới có thể để cho mình và Tứ Nguyệt có thể không tổn hao gì thoát hiểm.
—
Không biết rốt cuộc đi tới bao lâu, rốt cục ngừng lại, Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt bị người hung hăng đẩy về phía trước, sau đó hai người liền đồng loạt đụng vào một nơi té lăn quay tận cùng góc tường.
Ánh sáng nơi đây càng tối, Cố Khuynh Thành gần như thấy không rõ cái gì, cô theo bản năng hướng bên cạnh sờ sờ, sau đó chạm tay Tứ Nguyệt nắm chặt lấy, giọng có chút run rẩy hỏi một câu: “Tiểu Nguyệt, cậu có khỏe không?”
Tứ Nguyệt còn chưa tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng lên tiếng, sau đó liền đem đầu tựa vào trên vai Cố Khuynh Thành, còn toét miệng ngây ngốc nở nụ cười, miệng trầm thấp thì thào hô một tiếng: “Niên Hoa. . .”
Cố Khuynh Thành biết an nguy Tứ Nguyệt và cô lúc này chỉ có thể đặt ở trên người cô, cô vươn tay ôm Tứ Nguyệt đang say, âm thầm nổi lên dũng khí cho mình, sau đó xuyên qua một mảnh tối đen nhìn phía trước ra vẻ trấn định mở miệng: “Các anh là ai? Muốn làm cái gì?”
Không có thanh âm trả lời cô.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành càng lo lắng, cô tiếp tục mở miệng, thoáng có chút run rẩy: “Các anh muốn tiền bạc sao? Muốn bao nhiêu tôi có thể cho các anh.”
Không có người lên tiếng như trước, thời điểm cô nói xong đột nhiên một mảnh tối như mực quanh thân sáng lên.