Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Tả Ý ngồi ở trong xe mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ tới một điểm, đó chính là nếu Cố Khuynh Thành may mắn thoát khỏi, cô ta bỏ đi căn bản không có tìm cô ấy, đây là sơ hở thứ nhất.
Thứ hai là, cô ta nếu như khi tìm kiếm Cố Khuynh Thành xuất hiện ngoài ý muốn, cô ta phải làm báo nguy cùng tìm kiếm người giải cứu Cố Khuynh Thành, không phải bỏ mặc thờ ơ.
Cho nên, mười phút sau khi Cố Khuynh Thành bị bắt đi, Trình Tả Ý tượng trưng ý nghĩa gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Cố Khuynh Thành.
Trong lúc gọi điện thoại, cô ta vòng quanh thương trường nhìn chung quanh giả bộ tìm người, cô ta biết không hẳn Đường Thời sẽ đi lấy băng ghi hình nơi này, cho dù là lấy cũng chưa chắc sẽ nhìn cô ta, nhưng mà cô ta vẫn làm bộ dáng để ngừa vạn nhất.
Đương nhiên, cô ta lại vẫn trở lại toilet một lần nữa, cởi quần áo trên người mình đổi thành một bộ giống nhau như đúc với Cố Khuynh Thành.
Trình Tả Ý đương nhiên không hy vọng Cố Khuynh Thành bị giải cứu ra, Phùng Y Y đưa lên cửa cơ hội cho cô ta mượn đao giết người như vậy, cô ta làm sao có thể uổng phí như vậy?
Cho nên cô ta chờ thời điểm Cố Khuynh Thành bị bắt cóc khoảng một giờ, cô ta mới thất kinh chạy tới đài phục vụ thương trường mở ra thông báo tìm người.
Đương nhiên cô ta cũng biết Cố Khuynh Thành không nghe được những lời trên đài này, cho nên coo ta đứng ở chỗ đài lề mề khoảng nửa giờ, đáy lòng phỏng đoán đã qua nửa giờ, nếu hai người kia xuống tay, có lẽ bây giờ Cố Khuynh Thành đã xong đời, huống chi cho dù là vừa mới bắt đầu, đợi cô ta thông báo cho Đường Thời, Đường Thời đi giải cứu có lẽ đã là quá chậm.
Lúc này Trình Tả Ý mới lấy ra di động gọi cho Đường Thời.
Cô ta bấm dãy số công việc của Đường Thời, thời điểm Chủ nhật Đường Thời thả lỏng cái điện thoại sẽ ở trạng thái không người nghe.
Trình Tả Ý đành phải phát thư hỏi trong công ty, vừa lúc Tô Niên Hoa ở trong thư nói một câu, nói bọn họ ở câu lạc bộ Kinh Thành đánh bài, Đường Thời giết bọn họ không còn mảnh giáp.
Trình Tả Ý nhìn thấy tin tức này lập tức đi xe tới câu lạc bộ Bắc Kinh.
Cô ta ngừng xe ở ven đường, sau đó vội vội vàng vàng hướng về phía câu lạc bộ Bắc Kinh chạy tới.
Thời điểm chạy đến một nửa, Trình Tả Ý như là nhớ tới cái gì, vươn tay vò tóc mình rói tung một chút, sau đó ném bỏ giày cao gót trên chân mình, cô ta đang chuẩn bị giơ chân lên tiếp tục chạy lên phía trước sau đó lại tạm dừng một chút, quay đầu nhìn thấy tảng đá sắc bén ven đường, cô ta cắn chặt răng, nghĩ cũng không nghĩ nhặt tảng đá kia lên, hướng về phía lòng bàn chân mình hung hăng đâm vài cái.
Máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, nhuộm đỏ hai chân của cô ta.
Lúc này đáy mắt Trình Tả Ý mới hiện lên ánh sáng bằng lòng, cô ta cắn chặt hàm răng chịu đựng đau đớn vọt vào câu lạc bộ Kinh Thành.
Trình Tả Ý ở trong đại sảnh câu lạc bộ Kinh Thành, thời điểm đang cãi cọ cùng bảo an mình tìm Đường Thời, bốn người Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần và Tô Niên Hoa từ trong thang máy vội vàng đi ra.
Trình Tả Ý trực tiếp bỏ qua bảo an, xoay người hướng về phía Đường Thời vội vội vàng vàng chạy tới.
Trên sàn câu lạc bộ Kinh Thành trắng tinh bị cô ta để lại một chuỗi dấu chân màu đỏ.
Đường Thời vốn gấp, cô ta trực tiếp xông tới như vậy đụng chạm Đường Thời ở một chỗ, phản lực đụng cô ta ngã ở trên mặt đất.
Chương 330. Nhân họa đắc phúc (20)Trình Tả Ý liếc mắt nhìn Đường Thời một cái, ngữ điệu có chút lo lắng nói: “Đường tổng, thời điểm tôi cùng Khuynh Thành đi dạo phố, đột nhiên không thấy cô ấy nữa, tôi gọi điện thoại cô ấy không nghe, tôi tìm trên đài phát thanh không có trả lời, tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm…”
Trình Tả Ý còn chưa nói xong Đường Thời liền trực tiếp vượt qua cô ta vội vàng đi ra câu lạc bộ Kinh Thành, Lâm Cảnh Thần ở tuốt phía sau vươn tay đỡ Trình Tả Ý trên mặt đất lên, gọi người phục vụ bên cạnh, móc một chồng tiền đưa tới: “Giúp tôi đưa vị tiểu thư này đi bệnh viện.”
Nói xong Lâm Cảnh Thần nghiêng đầu cười cười thoáng xin lỗi Trình Tả Ý, sau đó vội vội vàng vàng đuổi kịp Đường Thời.
Trình Tả Ý cách cửa sổ rộng lớn sáng ngời câu lạc bộ Kinh Thành nhìn thấy mấy người Đường Thời vội vội vàng vàng trên một chiếc xe, người còn chưa có phản ứng, xe liền lập tức rời khỏi.
Không khí trong xe cực kỳ áp lực, Đường Thời nói chuyện điện thoại cùng Cố Khuynh Thành, không có cắt đứt, hai người cũng không có tiếp tục nói chuyện với nhau, lực chú ý Đường Thời vẫn đều lưu ý một đoạn động tĩnh trong điện thoại, sắc mặt của anh rất khó coi, những người khác trong xe cũng đều cực kỳ yên lặng, xe là xiếc xe tốt nhất của Tô Niên Hoa, anh ta luôn luôn hẹp hòi nói nhiều, giờ phút này nhìn thẳng phía trước, toàn tâm toàn ý lái xe, ngay cả Lục Nhiên tự nhiên nhất bên cạnh Đường Thời vẻ mặt cũng ngưng trọng không dám nói lời nào.
—
Cố Khuynh Thành nhìn không thấy cái gì, cô hỏi Đường Thời, dùng thanh âm rất yếu truyền đạt qua liền ngậm miệng trầm mặc.
Cô cũng không có đi tắt điện thoại, ngược lại cách sóng điện cô nghe thấy bên kia điện thoại tiếng bước chân Đường Thời, tiếng đóng cửa, tiếng xe khởi động, thậm chí tiếng hít thở, đáy lòng cô vốn hoảng sợ giảm bớt rất nhiều.
Xung quanh cô vẫn cực kỳ yên tĩnh như cũ, trừ bỏ thanh âm trong điện thoại truyền đến bên ngoài liền không còn có thanh âm khác, không biết bao lâu, Cố Khuynh Thành nghe thấy tiếng có người gõ cửa sắt.
Toàn thân cô theo bản năng căng thẳng, sau đó liền nghe thấy cửa sắt bị kéo ra, có mấy cái tiếng bước chân tù ngoài đi đến.
” Như thế nào? Lấy tiền chưa?” Thanh âm mở miệng nói chuyện này là người đàn ông gọi điện thoại.
” Lấy được, hai mươi vạn Đô-la, đều là tiền mặt, toàn bộ đều ở trong này.” Cái người mở miệng này là giọng Cố Khuynh Thành hoàn toàn xa lạ.
” Người đâu?” Lại là một giọng xa lạ.
” Ở nơi đó.”
” Tiền lấy rồi, chúng ta tốc chiến tốc thắng, tránh đêm dài lắm mộng.”
Cùng với những lời này kết thúc, Cố Khuynh Thành nghe thấy rõ ràng có rất nhiều tiếng bước chân hướng về phía mình đi tới.
Tiếng bước chân cực kỳ lẫn lộn, Cố Khuynh Thành căn bản không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng mà đáy lòng cô cũng hiểu được tất cả bình tĩnh đều đã qua đi, bão táp chân chính rốt cục muốn tới phút cuối cùng.
Những cái tiếng bước chân này càng ngày càng gần, Cố Khuynh Thành phát hiện tiếng tim đập cũng càng lúc càng nhanh.
Mãi đến khi tiếng bước chân ngừng lại trước mặt mình, tim Cố Khuynh Thành cũng ngừng.
Hô hấp cô căng thẳng, rõ ràng cảm giác được có người hơi hơi cúi người hướng về phía mình tới gần, tay ở phía sau đầu cô khẽ động hai lần, miếng vải đen vẫn gắn vào trên đầu cô đột nhiên bị kéo ra.