Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, liền lấy điện thoại di động của mình ra, tìm số của Đường Thời, nhấn gọi.
Lúc điện thoại Cố Khuynh Thành gọi tới, Đường Thời mới vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, anh vừa lau tóc ướt nhẹp nhỏ nước, vừa liếc điện thoại di động của mình một cái, nhìn thấy hai chữ “Khuynh Khuynh”, bỗng tay Đường Thời đang cầm khăn lông dừng lại, sau đó mới chậm rãi nghe, anh còn chưa kịp mở miệng, tiếng Cố Khuynh Thành truyền từ bên kia điện thoại tới: “Em đồng ý.”
Chỉ có ba chữ.
Đường Thời hơi sững sờ một chút, đáp lại một tiếng theo bản năng:” Hả?”
Cố Khuynh Thành cầm điện thoại di động, nghe được tiếng nghi vấn này, chỉ cho là anh đã quên những gì nói với cô, cô mím môi, bình tĩnh nói: “Em nói, em đồng ý chuyện anh vừa mới đề nghị, một tháng theo anh một lần, anh để cho em vào Thịnh Đường làm.”
Lúc này Đường Thời mới tỉnh hồn, anh cầm điện thoại di động, chậm chạp không có lên tiếng.
Thực sự là kỳ lạ, rõ ràng là anh đề nghị, cô đồng ý, anh lại cảm thấy trong lòng có một đám lửa, không chỗ phát tiết.
Cố Khuynh Thành chờ một lát, thấy Đường Thời không nói gì, liền nói tiếp: “Lúc nào thì em có thể vào Thịnh Đường làm?”
Đường Thời bị những lời này của Cố Khuynh Thành chọc cho lập tức cười lạnh, anh vẫn không thể kềm chế bản thân, mang theo mười phần khinh bỉ và giễu cợt thốt ra: “Cố Khuynh Thành, trước đây tôi ngủ với em, lại không muốn em, dĩ nhiên bây giờ lại được cha em đưa thận tơi cửa, tại sao da mặt của em lại dầy như vậy chứ?”
Lời của anh nói đúng là tàn nhẫn, như một con dao nhọn, chớp mắt làm cho tôn nghiêm của Cố Khuynh Thành, bị đâm cho không còn sót lại một chút mảnh vụn.
Tuy là cách điện thoại, Cố Khuynh Thành biết anh không thấy mình khó chịu, nhưng vẫn ngồi thẳng ở trên ghế xe, dụng hết toàn lực duy trì tư thế cao quý tỉnh táo.
Gần quan được ban lộc, đạo lý này cô hiểu được, cho nên cô phải vào xí nghiệp Thịnh Đường làm.
Gả cho Đường Thời, trở thành nữ chủ nhân Đường gia, là tư tưởng truyền thụ từ nhỏ cho cô, cũng là mục tiêu cuối cùng của cô.
Người nào cũng đừng nghĩ ngăn cô.
Coi như người kia là chính Đường Thời, cũng không được!
Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Đường Thời mở miệng nói: “Ngày mai sẽ là mùng 10 tháng này, tối mai mười giờ, em biết ở đâu chứ, tự mình lái xe qua đây, nếu em hầu hạ tôi vui vẻ, tôi sẽ cho em vào Thịnh Đường.”
Bỗng nhiên dừng lại, Đường Thời bổ sung một câu: “Mười giờ, em biết đấy, tôi không có thói quen chờ đợi.”
Nói xong, Đường Thời liền ngắt điện thoại di động.
Chương 12: Không có thói quen chờ đợi (2)Hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Đường Thời mở miệng nói: “Ngày mai sẽ là mùng 10 tháng này, tối mai mười giờ, em biết ở đâu chứ, tự mình lái xe qua đây, nếu em hầu hạ tôi vui vẻ, tôi sẽ cho em vào Thịnh Đường.”
Bỗng nhiên dừng lại, Đường Thời bổ sung một câu: “Mười giờ, em biết đấy, tôi không có thói quen chờ đợi.”
Nói xong, Đường Thời liền ngắt điện thoại di động.
Trong phòng yên tĩnh có chút quỷ dị, trên tóc Đường Thời còn có bọt nước tí tách rơi xuống, anh lại không có nửa điểm tâm tư lau tóc của mình.
Anh cảm thấy có chút buồn bực, ngực có chút đè nén không nói được, bước đi ra ngoài ban công, đẩy cửa sổ ra, gió mát ban đêm từ từ thổi tới, xen lẫn mùi hoa trong vườn, tươi mát mê người.
Hơi nước bốc lên, khiến anh cảm thấy có chút nguội lạnh, tâm tình của anh mới chậm rãi bình phục lại.
Đứng không biết đã bao lâu, mãi cho đến khi tóc đã hoàn toàn khô hết, Đường Thời mới chậm rãi xoay người, cầm lấy điện thoại của mình, mở màn hình, đập vào mắt chính là ghi chép cuộc gọi vừa rồi của mình và Cố Khuynh Thành, ảnh chân dung của cô ở trong điện thoại di động, cười một cách tự nhiên, xinh đẹp động lòng.
Đường Thời nhìn chằm chằm màn hình đến xuất thần một lúc, sau đó vào danh bạ, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, Đường Thời không đợi người ở bên kia điện thoại nói chuyện, liền nói rõ gọn gàng: “Ngày mai, tôi sẽ qua.”
“Đã biết, Thời thiếu gia.”
Cổ họng Đường Thời di chuyển một chút, lại mở miệng, nói một câu: “Cô ấy cũng sẽ tới.”
Sau đó không đợi người ở bên kia điện thoại phản ứng kịp, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Người nghe điện thoại, nghe thấy bên trong điện thoại có tiếp ngắt máy, sững sờ một lát, sau đó liền biết, cô trong miệng Thời thiếu gia là chỉ người nào.
Ba năm qua đi, mỗi tháng đúng ngày là đến biệt thự để nghỉ phép, cuối cùng không còn một mình Thời thiếu gia.
Lúc trước Cố Khuynh Thành và Đường Thời vẫn luôn có quy củ cũ, cái quy củ cũ kia là lúc Cố Khuynh Thành mười ba tuổi tạo ra, mùng 10 mỗi tháng, Đường Thời sẽ phải mang Cố Khuynh Thành ra ngoài ngoại thành Bắc Kinh, đi nghỉ phép ở khu sơn trang tên là “Hồng Viên ” mang danh nghĩa của Đường gia.
Lâu ngày, sơn trang “Hồng Viên” có một quy định bất thành, đó chính là vào đúng mùng 10 mỗi tháng, không mở cửa làm việc.
Tuy là Đường Thời nói Cố Khuynh Thành hẹn vào mười giờ tối, tối hôm qua Cố Khuynh Thành về đến nhà, đã là mười hai giờ đêm, mới chỉ ngủ được một chút, thế nhưng sang ngày thứ hai, Cố Khuynh Thành vẫn tỉnh vào lúc sáng sớm.
Có một số việc, là từ lúc còn nhỏ bắt đầu chú ý, luôn luôn khắc cốt minh tâm, thế nhưng Cố Khuynh Thành đề phòng mình phạm sai lầm, vẫn lấy cuốn sổ hơn mười năm của mình ra.
Bên trong đều là ghi chép về một sự việc, từ trang đầu tiên chữ viết non nớt, đến trang cuối cùng chữ viết xinh đẹp, là tâm huyết trọn mười hai năm của Cố Khuynh Thành.