Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 749: Một phong bưu kiện thần bí (9 )

Sau đó, trong tai Tứ Nguyệt liền chui vào tiếng mắng giả bộ xấu hổ mang e sợ: “Chán ghét a, Tô thiếu!”

Tứ Nguyệt hung hăng mà nuốt nước mọt, đem bút hung hăng mà đặt ở quầy thu ngân, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa mặc một thân âu phục màu lam, màu da anh vốn là trắng, càng phát ra vẻ phong lưu phóng khoáng, ánh đèn chiếu xuống, dung nhan anh lộ ra mấy phần kinh mỹ, anh lười biếng đứng ở nơi đó, bên phải một cô gái tuổi thanh xuân, thật chặt mà ôm lấy cánh tay của anh, áo cổ thấp lộ ra ngực lớn, thật chặt mà dán lên cánh tay anh.

Tô Niên Hoa phảng phất là không nghĩ tới, thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải Tứ Nguyệt, trên mặt anh vốn là treo nụ cười, trong nháy mắt thu liễm, nhìn chằm chằm ánh mắt Tứ Nguyệt trong nháy mắt trở nên có chút lạnh lên.

Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chẳng qua là đứng nguyên tại chỗ, thẳng tắp nhìn Tô Niên Hoa, thế cho nên người bán hàng đem túi cô mới vừa chọn đóng gói tốt, hai tay đưa tới nói với cô, cô cũng không có phản ứng gì.

Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa nhìn nhau rất lâu, cuối cùng là Tô Niên Hoa dẫn đầu lãnh đạm dời đi ánh mắt, giống như Tứ Nguyệt căn bản không tồn tại, ngược lại rút ra cánh tay bị cô gái kia ôm, đổi thành ôm bả vai cô gái kia, giống như là cố ý, còn dùng sức đè cô ta hướng trong ngực của mình: “Nếu như vậy, không bằng chọn nhiều thêm vài chiếc? Một cái túi một đêm.”

“Tô thiếu, anh cười thật là xấu xa! ” cô ta làm nũng vươn tay, vỗ vỗ ngực Tô Niên Hoa, sau đó kiễng mũi chân, hôn mặt Tô Niên Hoa một chút, nói: “Em đây nếu chọn 365 cái túi, anh sẽ cùng em một năm à?”

“Nếu như trong cửa hàng thật sự có 365 cái túi, tôi sẽ cùng em một năm. ” Tô Niên Hoa một bộ không sao cả.

“Vợ của anh sẽ đồng ý sao?”

Tô Niên Hoa không có gấp gáp trả lời cái vấn đề này, ngược lại hướng về phía Tứ Nguyệt nhìn lướt qua, sau đó liền cười ha hả nói: “Nếu như vợ của tôi có thể quản được tôi, tôi bây giờ còn có thể cầm lấy thẻ, tùy tiện cho em cà sao?”

Tứ Nguyệt siết chặc thành quả đấm, cô không thể nhịn được nữa nện bước chân, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Niên Hoa trước, vươn tay kéo tóc người đàn bà kia, đem cô từ trong ngực Tô Niên Hoa kéo ra ngoài, sau đó hung hăng mà vứt sang một bên.

Tứ Nguyệt luyện võ qua, khí lực lớn, cô ta lại bị cô vứt té trên mặt đất, hét thảm một tiếng, sau đó liền nước mắt lưng tròng nhìn về Tô Niên Hoa: “Tô thiếu…”

Cô ta thanh âm cũng còn xuống dốc, Tứ Nguyệt liền trực tiếp ngăn Tô Niên Hoa, từ trong túi áo ay, lấy ra ví tiền của anh, đem thẻ của anh toàn bộ móc ra ngoài, đem bẻ cong queo, khiến cho thẻ không thể dùng, sau đó hung hăng mà đem thẻ cùng ví tiền hướng về phía Tô Niên Hoa vứt tới, trừng mắt liếc Tô Niên Hoa, liền từ một bên trong tay người bán hàng túm lấy quà sinh nhật chính mình mua cho Cố Khuynh Thành, nghĩ cũng không nghĩ giẫm giày cao gót, tốc độ cực nhanh bỏ đi.

Một màn này phát sinh có chút đột ngột, không khí hơi lộ ra vẻ ngưng trệ, qua ước chừng nửa giây đồng hồ, cô gái bị Tứ Nguyệt vứt trên mặt đất, mới ủy khuất la một tiếng: “Tô thiếu…”

Tô Niên Hoa hai tay đút túi nhún vai, cúi xuống nhặt lên ví tiền trên mặt đất, đem giấy căn cước rút ra, sau đó đem ví tiền hướng về phía người phụ nữ kia tiện tay ném tới: “Không phải là muốn mua túi sao? Tiền này cho em mua túi.”

Chương 750: Một phong bưu kiện thần bí (10 )

Sau đó cũng không quản người phụ nữ kia gọi ầm ỉ, vứt sau lưng rời đi

Trung tâm mua sắm đụng phải Tô Niên Hoa, tâm tình Tứ Nguyệt, trở nên hỏng bét tới cực điểm, trực tiếp đi bãi đậu xe, lái xe trở về căn hộ của Tô Niên Hoa.

Cô mới vừa về đến nhà không lâu, đồ chơi chọn cho Thủy Quả Đường theo đó đưa tới cửa.

Không biết có phải là vì cô biết Tô Niên Hoa tối nay có lẽ sẽ phụng bồi cô gái kia, sẽ không về nhà hay không, cho nên cô trực tiếp đem đồ ăn chuẩn bị xong, từ trong hộp giữ ấm lấy ra, ném vào trong thùng rác, sau đó ngay cả bữa ăn sáng cũng không có chuẩn bị, liền lên thẳng lầu.

Tắm rửa xong, bò lên giường, đối mặt ban đêm an tĩnh được có chút dọa người, cô trở nên có chút ngây ngốc.

Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tứ Nguyệt nghe thấy được tiếng cửa.

Tô Niên Hoa trở lại?

Cô theo bản năng ngồi thẳng người, ngay sau đó nghe thấy tiếng bước chân càng đến càng gần, sau đó cửa phòng ngủ, chợt được mở, cô thấy Tô Niên Hoa trái phải hai người phụ nữ đi đến.

Mặt Tứ Nguyệt trong nháy mắt không có huyết sắc, cô nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, đi xốc chăn, một bộ muốn xuống giường xông tới .

“Lại muốn động thủ đánh người? ” Tô Niên Hoa cười khẽ một tiếng, đem hai người phụ nữ trong ngực, trong lúc bất chợt đi phía trước dùng sức đẩy: “Không sao, tùy tiện đánh, tôi đây không phải là tìm cho cô hai người sao? Hai không đủ, để tôi lấy điện thoại gọi thêm một đống, đơn giản chính là bồi chút tiền thuốc thang, chờ cô đánh mệt mỏi, tôi có thể tìm một em hoàn hảo không hao tổn gì qua đêm nay.”

Tứ Nguyệt đang xong, cả người trong lúc bất chợt giống như là bị điểm huyệt, cứng ngắc ở trên giường.

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, phát hiện cô không có động tĩnh gì, sau đó một lần nữa ôm hai người phụ nữ kia, hướng bên giường đi tới: “Cô đã không đánh, vậy ba chúng tôi nghỉ ngơi.”

Vừa nói, Tô Niên Hoa đã đẩy hai người phụ nữ kia ở trên giường lớn mềm mại.

Giống như hai người phụ nữ kia là cái Hồng Thủy Mãnh Thú gì, Tứ Nguyệt thoáng cái liền từ trên giường nhảy xuống, cô đứng ở một bên, nhìn mình sàng đan cùng vỏ chăn một màu đỏ chót trước đó không lâu mới vừa giặt, môi của cô không nhịn được mà mân thật chặt.

Tô Niên Hoa đứng ở bên giường, bình tĩnh nhìn cô một lát, sau đó lên tiếng nói: “Cô thì sao? Ngủ ở chỗ này, hay là đi gian cách vách ngủ?”

Tứ Nguyệt vì Tô Niên Hoa, đã khóc rất nhiều lần, nhưng cô lại chưa bao giờ ở trước mặt Tô Niên Hoa chảy qua một giọt nước mắt, cô nghe Tô Niên Hoa hỏi những lời này, nói rõ tại sao, đáy mắt trong lúc bất chợt trở nên có chút ươn ướt, cô ngẩng đầu, nhìn Tô Niên Hoa một cái, mặc dù ban đầu là cô sử dụng thủ đoạn bức bách anh cưới cô, cô sai trước, nhưng là cô lại chưa bao giờ ở trước mặt của anh có bất kỳ thời khắc mềm yếu nào, nhưng mà lúc này, thanh âm cô mở miệng, lại đeo một tia run rẩy rõ ràng: “Anh có thể cùng mấy cô ta đi ra ngoài hay không, không cần ở nhà…”

Tô Niên Hoa cười lạnh, hoàn toàn không có ý tứ thỏa hiệp: “Không thể! tôi mới vừa nói, cô ở nơi này ngủ, hặc đi cách vách ngủ! Huống chi, bất động sản này thật giống như chỉ viết tên tôi, cô nghĩ đây là địa bàn của cô?”

Tứ Nguyệt giật giật môi, không nói gì, chẳng qua là đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Tô Niên Hoa cho là Tứ Nguyệt sẽ khóc, nhưng là qua nửa phút, Tứ Nguyệt trong lúc bất chợt liền cúi đầu, trực tiếp sát qua bên cạnh anh, nhanh chóng chạy ra phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK