Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187. Ấm áp gặp gỡ (1)

Editor: Quỳnh Nguyễn

Đường Thời nhìn dung nhan Cố Khuynh Thành hoa lê đẫm mưa, đáy lòng bắt đầu khởi động một cỗ đau lòng, lại cùng với một loại vui sướng nói không nên lời.

Đúng vậy, nước mắt cô làm cho anh vui sướng trước nay chưa có.
Đáy lòng cô đúng là vẫn còn cấp cho anh cảm xúc chân thực nhất.
Cho dù là khóc, là lệ rơi không ngừng.

Mặc dù anh đau lòng nhưng lại càng vui mừng.

Bởi vì, anh đối mặt không lại là một cái tượng gỗ Cố Khuynh Thành.

Đường Thời từ đầu đến cuối không có hé răng, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành khóc.

Anh cũng không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có mấy phút, nhưng mà lại như là qua một thế kỷ, Đường Thời nhìn thấy cô gái trên giường còn đang nức nở chảy nước mắt.

Đáy lòng nảy sinh vui sướng kia dần dần bị đau lòng toàn bộ giữ lấy, anh nuốt nước miếng, mở miệng nói không giống như mệnh lệnh vừa rồi: “Đừng khóc nữa.”

Giọng của anh trầm thấp êm tai lại mang theo một tia cứng ngắc.
Cố Khuynh Thành giống như không có nghe thấy, nhắm mắt lại như cũ, tùy ý chảy nước mắt.

Tay Đường Thời nắm thành quả đấm, anh muốn mở miệng dỗ người, nhưng mà anh chưa bao giờ dỗ người, mà lại không biết nói lên từ đâu, anh có chút không được tự nhiên nhìn xung quanh một chút, cuối cùng quay đầu nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, mấp máy mở miệng nói có chút nghiêm khắc: ” Tôi nói, đừng khóc nữa.”

Cố Khuynh Thành vẫn khóc.

Đường Thời có chút bất đắc dĩ vòng quanh gian phòng, tới tới lui lui đi tới hai vòng, sau đó quay đầu nhìn thấy tóc Cố Khuynh Thành bị nước mắt làm ướt, hơi chút có vẻ có chút bó tay, cuối cùng đành phải hung dữ lại thốt ra: ” Cô rốt cuộc có yên hay không! Tôi nói, không cho phép khóc!”

Những lời này càng như là lời nói buồn bực, nhưng mà thời điểm anh nói ra miệng lại không có một chút ý buồn bực, chỉ là ngữ khí hơi có chút nặng, thân thể Cố Khuynh Thành kinh hãi run rẩy động một phát, nâng mí mắt ướt chèm nhẹp lên nhìn thoáng qua Đường Thời, ánh mắt ủy khuất vô cùng, cánh môi nhẹ nhàng mà mấp máy, khóc càng nhiều hơn so với vừa rồi.

Thậm chí khóc đến cuối cùng, cô bắt đầu lại nấc.

Đường Thời nghe tiếng Cố Khuynh Thành nấc cục thường xuyên không gián đoạn, cả người càng thêm buồn bực, anh dùng lực hít sâu một hơi, đi về phía trước một bước, hướng về phía Cố Khuynh Thành hơi hơi duỗi tay một chút, cuối cùng lại rụt trở về, sau đó lại duỗi người một chút, cuối cùng siết thành quả đấm, hung hăng vung cánh tay một chút, liền xoay người hướng về phía cửa phòng ngủ đi đến.

Chương 188. Ấm áp gặp gỡ (2)

Thời điểm Đường Thời đi tới cửa đột nhiên dừng bước chân, sau đó đột nhiên lại xoay người đi trở về bên giường, nhìn chăm chú ánh mắt Cố Khuynh Thành đã khóc sưng, âm thầm cắn chặt răng, ngồi ở cạnh giường.

Anh còn chưa mở miệng, vẻ mặt cũng đã có vẻ có chút mất tự nhiên: “Được rồi, đừng khóc.”

Đường Thời nói xong câu đó, trên mặt trắng nõn tuấn tú hiện lên một nét hồng, anh hơi hơi gục đầu xuống liếm liếm cánh môi mình, phát hiện cô gái bên cạnh đắm chìm ở trong nước mắt như cũ, không có phản ứng chút nào, cổ họng Đường Thời lăn lăn, giơ tay lên xoa xoa trán mình, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành một hồi liền hướng bàn tay về phía trên mặt Cố Khuynh Thành, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cô, lau từng giọt từng giọt nước mắt cô.

Thân thể Cố Khuynh Thành cứng ngắc một chút nhưng không có ngừng khóc.

Đường Thời không có mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng giúp đỡ Cố Khuynh Thành lau nước mắt.

Động tác của anh thời điểm ban đầu có vẻ có chút cứng nhắc, về sau càng ngày càng tự nhiên, thậm chí đến cuối cùng, Đường Thời vươn tay ôm lấy Cố Khuynh Thành vào trong lòng mình, lấy tay nâng mặt cô, lau nước mắt cô đi, sau đó ấn đầu cô trên bả vai mình, vỗ phía sau lưng cô, như là dỗ đứa nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt ve, ngữ khí khàn khàn trầm thấp: ” Đều đã khóc lâu như vậy, cũng khóc đủ rồi, em xem, mắt đều đã khóc sưng lên, ngày mai em còn muốn gặp người khác hay không?”

Cố Khuynh Thành khóc hốt hoảng, chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, trên lông mi của cô vẫn treo nước mắt, nhẹ nhàng chớp chớp, nước mắt liền rơi vào trên vai Đường Thời.

Đường Thời cảm giác rõ ràng một tia rất nhỏ rơi xuống, anh nhẹ nhàng mà thở một hơi, đè cô gái vào trong lòng mình, sau đó dùng một bàn tay khác chậm rãi theo tóc dài ướt sũng Cố Khuynh Thành, thanh âm thật thấp nói: ” Ngoan, em đừng khóc có được hay không?”

Nói xong, Đường Thời dùng mặt cọ xát đầu cô, dán ở lỗ tai của cô, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy, nhẹ nhàng mà nói một chữ “Uh`m”.

Giọng nói của anh rất nhẹ, từ lỗ tai Cố Khuynh Thành thẳng tắp chui vào đáy lòng cô, làm cho trái tim của cô hung hăng run run hai lần, nước mắt cô trong nháy mắt ngừng lại, chỉ để lại tiếng nức nở.

Không biết có phải bởi vì khóc đến lâu lắm hay không, đầu cô bởi vì thiếu dưỡng khí nên có chút trì độn hay không, lúc này cô hoàn toàn quên mình né tránh và băn khoăn bất an ở trước mặt Đường Thời không kịp. Người đàn ông ôm ấp ấm áp mà lại rộng lớn cho cô một loại cảm giác yên ổn, mấy ngày này cô thật sự mệt chết đi, cô vẫn rất muốn có một cái cảng có thể dựa vào, cho nên dựa mình vào bờ vai của anh, ru rú ở trong lòng anh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK