Sau đó không đợi Tôn Lệ Nhã có phản ứng, đã gọn gàng cắt đứt điện thoại.
Tôn Lệ Nhã gọi điện thoại qua lần nữa, lại đang trạng thái bận.
Rất hiển nhiên, số điện thoại của Tôn Lệ Nhã, đã bị Đường Thời kéo vào sổ đen.
Tôn Lệ Nhã chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi điện thoại cho Đường Thời, khi Cố Khuynh Thành không nhớ rõ Tôn Lệ Nhã gọi lần đến lần thứ mấy, điện thoại di động của Tôn Lệ Nhã bất chợt vang lên tiếng chuông.
Có cuộc gọi tới.
Tôn Lệ Nhã nhanh chóng nghe điện thoại, vẫn mở loa ra.
Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ trung niên: “Tiểu Nhã, Đường Tiên Sinh nói như thế nào, có ý giúp con hay không?”
Tôn Lệ Nhã không có lên tiếng, hình như người trong điện thoại hiểu ra chút gì, thở dài một hơi, nói tiếp: “Tiểu Nhã, ta cũng biết, tất cả đều là con mơ tưởng.”
“Thế nào lại là con mơ tưởng? Mẹ, mẹ không biết, tối hôm qua là Đường Tiên Sinh chủ động nói với con, cũng là anh ấy tự mình cho con là đóa hoa xinh đẹp, tự mình hái cho con, sau lại tự anh ấy đưa con về phòng…”
“Tiểu Nhã, Đường Tiên Sinh làm như vậy, có thể chỉ là xuất phát từ phong độ thân sĩ, hơn nữa, lúc Đường phu nhân gọi điện thoại cho cha con, trong lời nói cũng tiết lộ một ít ám chỉ, để cho con ít dây dưa với Đường Tiên Sinh, Tiểu Nhã, con không nên hy vọng xa vời cái gì, ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc đi Italy đi, đừng làm khó dễ cho ba mẹ.”
Cố Khuynh Thành đứng ở cách đó không xa, thu hết một màn này vào mắt, mi tâm của cô, nhẹ nhàng nhăn lại..
Tối hôm qua, cô tận mắt thấy Đường Thời và Tôn Lệ Nhã ở chung ấm áp hòa hợp, đó là cảnh đẹp Đường Thời chẳng bao giờ cho cô, cô còn tưởng rằng, Đường Thời có chút thật lòng đối với Tôn Lệ Nhã.
Thế nhưng, mới vừa rồi Tôn Lệ Nhã gọi điện thoại cho Đường Thời, còn có chuyện giữa cô và mẹ trong điện thoại, hình như căn bản không phải như cô tưởng tượng.
Hơn nữa, vẫn là Đường phu nhân tự mình đứng ra, khiến Tôn Lệ Nhã đi Italy… Có thể để cho Đường phu nhân tự mình ra mặt, chỉ có một việc, đó chính là…
Nghĩ tới đây, hình như trong lòng Cố Khuynh Thành đã mơ hồ minh bạch chút gì, ánh mắt của cô, trong lúc bất chợt trở nên có chút rực rỡ.
Đường phu nhân luôn không can thiệp phụ nữ của Đường Thời, ngoại trừ tối hôm qua ở đài quan cảnh quá mức không biết chú ý.
Sáng nay ăn sáng, cô bị Phùng Y Y làm cho không biết làm sao, Đường Thời trong lúc bất chợt quay sang hỏi Phùng Y Y về Tôn Lệ Nhã.
Lúc đó không khí quá mức khẩn trương, căn bản cô cũng không có suy nghĩ nhiều, sau lại nhớ tới, cô cũng có chút mơ hồ, tại sao Đường Thời phải hỏi về Tôn Lệ Nhã.
Hiện tại, cô hiểu.
Cái gì cô cũng hiểu.
Tối hôm qua, một màn kia của Đường Thời và Tôn Lệ Nhã ở cửa sau đại sảnh yến hội, chẳng qua làm dáng chỉ là một hồi làm dáng, một tuồng kịch!
Diễn cho bác Đường xem thôi!
Chương 252: Cuối cùng cô cũng mở to mắt rồi (6 )Khó trách Đường Thời hỏi Phùng Y Y và Tôn Lệ Nhã có phải là bạn rất thân hay không, cuối cùng bác Đường lại đi trách Phùng Y Y!
Bởi vì, ở trong mắt bác Đường, bà vẫn tin tưởng chắc Tôn Lệ Nhã mới là người phụ nữ không biết liêm sỉ ở đài quan cảnh!
Cô vẫn cho là, bản thân sáng nay có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, nhờ có Trình Tả Ý cái khó ló cái khôn vì cô tạo chứng cứ giả. (.. ! *
Mặc dù Trình Tả Ý nói cho Phùng Y Y hướng đi của mình, nhưng đối với Trình Tả Ý không biết chuyện chút nào mà nói, cô cũng không biết sẽ mang đến cho cô ấy nhiều phiền phức vậy, mới thuận miệng trả lời vấn đề của Phùng Y Y.
Cho nên, ở trong lòng cô, đối với Trình Tả Ý là tràn ngập cảm kích.
Nhưng mà bây giờ, cô mới hiểu được, sở dĩ cô có thể bình yên vô sự, nguyên nhân căn bản nhất, không phải Trình Tả Ý, mà là Đường Thời!
Là cái người chán ghét cô, ghét bỏ cô, đối với cô từ đầu đến cuối không có sắc mặt tốt, Đường Thời!
Nếu không phải tối hôm qua anh sớm tìm Tôn Lệ Nhã thế mạng, mê hoặc bác Đường, những mánh khóe nhỏ của Trình Tả Ý, đâu có thể lừa gạt được bác Đường?
Là anh tối hôm qua, khiến Tôn Lệ Nhã trở thành đối tượng hoài nghi của bác Đường, hơn nữa bác Đường vốn có ấn tượng vô cùng tốt với cô, cho nên lúc Phùng Y Y vạch trần cô, đương nhiên trong lòng bác Đường sẽ chọn chịu tin tưởng cô, cũng vì vậy, khi Trình Tả Ý tạo ra chứng giả, bác Đường chỉ xem ghi chép trò chuyện xác thực là tên của cô, liền tin là thật.
Nay tất cả, không phải vận khí cô tốt, cũng không phải là cô may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, mà là Đường Thời không để cô biết, vì cô lặng yên không sắp xếp tất cả!
Lòng Cố Khuynh Thành, cuộn lên một trận cuồng loạn không kiềm chế được.
Khi Đường Thời để cho cô uống thuốc tránh thai, cô cho là mình không có hi vọng có thể gả cho Đường Thời, cô trở nên có chút ý rã rời, cho nên thuận theo tâm tư của mình ẩn mà trốn tránh anh, cô cho là mình nhất định phải cho cha mẹ, khiến cho Cố Gia thất vọng.
Nhưng bây giờ, cô lại bốc cháy lên một chút hy vọng.
Kỳ thực, Đường Thời đối với cô, cũng không phải máu lạnh giống như cô nhìn thấy, không phải vậy?
Bằng không, hà tất anh lại hạ một nước cờ lớn như vậy, thay cô che giấu chuyện tối hôm qua giữa anh và cô ở đài quan cảnh?
Nếu như anh thực sự hận không thể để cô thống khổ, đại khái anh có thể khiến bác Đường biết cô gái trên đài quan cảnh là cô, sau đó người bị đuổi đi Italy, không phải Tôn Lệ Nhã, mà là cô!
Càng nghĩ, Cố Khuynh Thành càng kích động.
Những thứ mục tiêu ý chí muốn gả cho Đường Thời bị diệt, từng chút từng chút bắt đầu sống lại.
Khóe môi Cố Khuynh Thành, hơi nhếch lên.
Nụ cười còn chưa nở rộ, ấn đường Cố Khuynh Thành lại nhíu lại, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc và không giải thích được.
Đường Thời khi đối mặt với cô lãnh huyết vô tình, rồi lại một mặt yên lặng giúp cô… Vì sao anh phải làm như vậy?