Chương 433. Không muốn đừng miễn cưỡng (3)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Khuynh Thành đột nhiên từ giường ngồi dậy, cô còn chưa kịp hỏi Đường Thời muốn làm cái gì, Đường Thời đã xách túi Cố Khuynh Thành lên, trực tiếp đổ hết mọi thứ trong túi ở trên ghế sofa.
Đường Thời nhìn vòng quanh vài thứ kia một vòng, sau đó tầm mắt ngừng ở một chỗ, anh dùng lực nuốt nước miếng một cái, vươn tay cầm thuốc kia lên, nhìn thấy phía trên thiếu hai viên thuốc.
Từ lần trước cô uống thuốc kia xong, đến bây giờ anh chỉ làm một lần cùng cô, mà một lần kia chính là một đêm kia anh bởi vì phẫn nộ, căn bản không có cho cô cơ hội uống thuốc.
Mà thời điểm khác anh căn bản là không có chạm qua cô, cho nên hai viên thuốc này chỉ có thể là uống buổi sáng hôm nay.
Khó trách buổi sáng hôm nay cô thay đổi áo ngủ khêu gợi như thế, ôn hòa thuận theo dưới thân anh như thế, thì ra là do uống thuốc rồi.
Không biết là vì không vừa lòng mà dẫn đến tâm tình bực dọc, hay là vì hành vi Cố Khuynh Thành rõ ràng không muốn lại cứ lấy lòng anh dẫn đến, Đường Thời cảm thấy trong ngực mình bốc lên một tầng hỏa khí không thể khắc chế, anh nắm lọ thuốc kia, hung hăng hướng về phía Cố Khuynh Thành lắc hai lần: “Cố Khuynh Thành, cảm giác uống thuốc này cực kỳ dễ chịu phải hay không?”
Cho tới nay Cố Khuynh Thành đều cho rằng mình che dấu thuốc giảm đau vô cùng tốt, lại không nghĩ rằng vậy mà người đàn ông này đã sớm biết đến, sắc mặt cô hơi hơi trắng bệch, há to mồm lại nói không nên lời, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
” Cố Khuynh Thành, anh khẽ đụng em, em liền kháng cự muốn chết, em đã không muốn như thế, cần gì miễn cưỡng mình uống thuốc, muốn cùng anh làm! Anh đều đã cưới em, vốn tưởng rằng em có thể an phận một chút cho anh, ai biết một buổi sáng tinh mơ em liền gây chuyện cho anh không vui!”
” Sở dĩ anh cố nén bản thân nhiều ngày không đụng chạm em, chính là không muốn em lại uống thuốc giảm đau, em lại ngược lại, chính mình không có việc gì đưa lên cửa uống! Là thuốc đều có ba phần độc, Cố Khuynh Thành, anh nói đầu em có phải bị lừa đá hay không, động một tí liền uống thuốc, tại sao không uống chết em!”
Đường Thời càng nói càng cảm thấy cỗ lửa nóng trong ngực càng bốc lên rừng rực, miệng trực tiếp nói lời thô tục: “Cố Khuynh Thành, em có biết không, TM anh ghét nhất chính là bị em phía ngoài một vẻ trong lòng một vẻ như vậy! Anh nói em có mệt hay không? TM em liền không có thể bình thường một chút hay sao, em cũng không phải diễn viên, cả ngày em hoá trang mạnh mẽ cái gì, lúc trước tại sao em không đi thi Bắc Ảnh ( diễn viên)? Muốn ngày mai anh tìm một tổ kịch sắp xếp cho em đi làm hay không! TM, Đảm bảo em có thể làm Nữ Diễn Viên tốt nhất trở về!”
Cố Khuynh Thành đã làm không ít chuyện chạm vào phẫn nộ của Đường Thời.
Anh bởi vì cô không thích mà tức giận, cũng bởi vì cô lợi dụng mà tức giận.
Trước kia mỗi một lần anh nổi giận không phải châm chọc khiêu khích cô cũng hung hăng hành hạ cô.
Anh chưa bao giờ giống như hiện tại, trực tiếp chửi rủa cô thậm tệ.
Thế cho nên chuyện đáy lòng để ý nhất mấy ngày nay đều mắng ra với Cố Khuynh Thành.
Vẻ mặt Cố Khuynh Thành vốn có chút sợ hãi, lúc nghe thấy Đường Thời hổn hển nói ra thì đột nhiên giật mình.
Sở dĩ Đường Thời nhiều ngày không đụng chạm cô như vậy không phải là vì chán ghét thân thể của cô, mà là vì anh sớm biết cô uống thuốc giảm đau?
Chương 434. Không muốn đừng miễn cưỡng (4)
Đường Thời hoàn toàn không biết mình rốt cuộc nói ra cái gì, anh chỉ cảm thấy tức giận quá lớn, giống như cố hết sức muốn phát tiết cái gì, liền trực tiếp cầm thuốc trong tay hung hăng ném về phía trên giường, cái mũi hừ một tiếng: ” Em đừng cho là anh không biết đáy lòng em có chủ ý gì, em không phải là muốn làm cho anh không đụng chạm em, nhưng lại không thể không tính toán cho Cố Gia, cho nên uống thuốc tới lấy lòng anh!”
” Cố Khuynh Thành, chuyện kia em không muốn anh còn không miễn cưỡng em! TM, em tưởng là anh yêu thích đụng chạm em à! Thế nhưng tâm tư em lại xiên xiên vẹo vẹo bởi vì Cố Gia mà làm chuyện này, TM anh thật sự lập tức san bằng Cố thị cho rồi!”
Nói xong Đường Thời vòng qua gian phòng đi ra ngoài.”
Thật sự là tức chết anh rồi!
Từ ban đầu vì Cố thị mà tiếp cận anh, lấy lòng anh, muốn gả cho anh, hiện tại hôn sự đều đã xác định rồi, tật xấu này vẫn không thay đổi như cũ.
Vẫn là vì Cố Gia mà vắt hết óc, rối loạn tiểu tâm tư!
Nghĩ đi nghĩ lại Đường Thời đột nhiên dừng bước, xoay người giơ tay lên chỉ vào Cố Khuynh Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cảnh cáo em, Cố Khuynh Thành, nếu như em để cho anh phát hiện em uống thuốc giảm đau, có tin anh cho em uống đủ hay không!”
” TM, lúc nhỏ cũng không phát hiện em giả dối như vậy, tại sao càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét!”
Lời nói Đường Thời rõ ràng bén nhọn không lưu tình chút nào, quả thực là mắng Cố Khuynh Thành khoa trương lại giả tạo.
Nhưng mà cô từ trong lời nói Đường Thời nghe ra trọng điểm.
Cô hiểu rõ ràng, Đường Thời mắng cô như vậy là vì ghét bỏ cô uống thuốc giảm đau.
Anh nói không sai, là thuốc thì ba phần độc, lúc ban đầu uống thuốc giảm đau, đáy lòng cô không phải dễ chịu, nhưng mà cô lại không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nuốt những ủy khuất này hướng vào trong bụng mình.
Thậm chí cô nghĩ, có lẽ thuốc giảm đau này sẽ cùng với cô cả đời.
Cố Khuynh Thành nhìn người đàn ông trước mặt phảng phất muốn giậm chân, đáy lòng lại bắt đầu sinh ra một chút lo lắng và hạnh phúc nói không nên lời, ngay cả khóe môi cũng khắc chế không được mà mỉm cười.
Đường Thời mắng một trận, rốt cục ngừng lại, sau đó hùng hổ nghiêng đầu nhìn Cố Khuynh Thành, kết quả lại nhìn thấy cô gái ôm chăn, ánh mắt trong suốt nhìn anh, mặt mũi trong lúc đó chẳng những không có sợ hãi như trước kia, ngược lại còn mang theo ý cười.
TM, anh đều đã tức điên, cô vậy mà còn cười được?
Cười cái rắm a!
Đáy lòng Đường Thời nháy mắt càng thêm tức giận, anh vừa định mở miệng hướng về phía Cố Khuynh Thành chửi ầm lên, kết quả đột nhiên nghĩ đến lời mình vừa mới nói, lời nói đến bên miệng nháy mắt bị anh nuốt xuống, sau đó mới ý thức được sau khi mình tức giận rốt cuộc nói gì với Cố Khuynh Thành.
Đường Thời sửng sốt một chút, lại sửng sốt một chút, sau đó không có bất kỳ cái gì dừng lại liền bước nhanh đi ra xoay người khỏi cửa phòng ngủ.
Bước đi của anh cực kỳ nhanh nhưng mà nhìn lại có vẻ có chút bình tĩnh.
Cố Khuynh Thành ôm chăn ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Thời rời đi, mi tâm nhăn nhăn.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc này Đường Thời càng như là…. Chạy mất dép.