Chương 877: Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (kết cục 3)
(toàn văn)
Tiếp qua một tuần, Thủy Quả Đường chính thức đi học, đối với Đường Thời mà nói, anh không bỏ xuống được là đứa con gái Đường Đường. ‖. . ! *
Trình độ Đường Thời yêu thương Đường Đường, gần như làm cho người ta giận sôi, thậm chí khi Đường Thủy và Đường Quả còn chưa biết nói, anh liền ngồi xổm ở trước giường trẻ, lẩm bẩm nói với hai đứa con trai tương lai nhất định phải coi em gái là nhất, chuyện khác là thứ hai.
Có lẽ là vì Đường Thời thường xuyên nhắc tới, trước khi Đường Thủy và Đường Quả không biết nói chuyện, Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành còn vì ba đứa nên mở miệng họi cha hay mẹ trước mà còn cãi lộn, kết quả ai ngờ, Đường Thủy Đường Quả một trước một sau mở miệng nói chuyện, lại không phải kêu ba mẹ, mà chính là “em gái” .
Đường Thời ôm Đường Đường chơi một hồi, sau đó Đường Đường bị bảo mẫu ôm đi tắm rửa, Đường Thời cũng muốn đi tắm, kết quả trước khi rời phòng trẻ, nhìn thấy Đường Thủy đang chơi xếp gỗ.
Lúc đầu đưa bọn trẻ tới nhà trẻ, Đường Thời vốn chỉ muốn cho Đường Thủy và Đường Quả đi, Đường Đường tiếp tục ở lại trong nhà bảo hộ, nhưng bị Đường gia Cố gia một mực phản đối, sau cùng tứ cố vô thân, đành phải thôi.
Hiện tại anh nhìn thấy Đường Thủy xếp gỗ, lại muốn thăm dò Đường Thủy có quyết đoán không, có thể bảo vệ tốt Đường Đường hay không, thế là đi tới trước mặt Đường Thủy, chờ Đường Thủy xếp gỗ xong, sau đó vươn tay đẩy đổ.
Sau khi Đường Thời đẩy xong, chờ Đường Thủy nổi giận, ai ngờ mí mắt Đường Thủycũng đều không nhấc, giống như anh căn bản không tồn tại, mà tiếp tục xếp gỗ.
Đường Thời nhẫn nại chờ cho Đường Thủy xong, sau đó không lưu tình chút vươn tay làm đổ.
Vốn là Đường Thời coi Đường Thủy sẽ phát tác, kết quả ai ngờ, Đường Thủy ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt không có nửa điểm ý cười, quét mắt Đường Thời một vòng, nói một câu: “Nhàm chán.”
Sau đó liền đứng lên, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như người lớn, đi ra khỏi phòng trẻ.
Đường Thời chớp mắt mấy cái, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Đường Thủy, con trai trưởng của anh, vậy mà mắng anh nhàm chán?
Đường Quả ở một bên chơi xe lửa, thu hết những chuyện phát sinh vào mắt, nó đợi sau khi Đường Thủy ra ngoài, ngẫm lại, liền đứng lên, đi đến trước mặt Đường Thời, sau đó học bộ dáng Đường Thủy, ngồi xếp gỗ.
Đường Thời bị Đường Thủy khinh bỉ qua, nhìn thấy Đường Quả xếp gỗ, nhất thời thu hồi uất khí trong lòng, nghĩ đến, con trai trưởng không đáng tin cậy, anh có thể dựa vào con thứ hai bảo hộ Đường Đường, thế là đợi đến khi Đường Quả xếp xong, đảy đổ xem Đường Quả có phản ứng gì.
Nhưng mà, khiến cho Đường Thời không thể nghĩ ra, sau khi Đường Quả xếp xong, anh còn chưa kịp vươn tay đẩy, Đường Quả đã vươn tay đẩy trước.
Đường Thời giật mình một chút, ngay sau đó thấy Đường Quả nhíu mày, một mặt đồng tình nhìn qua Đường Thời, mở miệng nói: “Lão ba, con còn tưởng đạp đổ xếp gỗ chơi rất vui, thì ra một chút ý cũng không có, cha thật là ấu trĩ!”
Nói xong, Đường Quả liền mang vẻ mặt ghét đứng dậy, vỗ vỗ chân mình, trong miệng hô hào “Đường Thủy”, bạch bạch bạch chạy ra khỏi phòng.
Đường Thời bị lưu lại, thật không thể tin chớp mắt mấy cái, ấu trĩ? Anh bị con trai trưởng mắng nhàm chán xong, lại bị con thứ hai mắng ấu trĩ?
Chương 878: Hôn lễ của Khuynh Thành Đường Thời (kết cục 8)
(toàn văn)
Đường Thời liên tục bị hai đứa con trai khinh bỉ, nhìn thấy Cố Khuynh Thành về nhà, ôm tìm kiếm an ủi nói cho Cố Khuynh Thành, ai ngờ nghe xong chuyện đã xảy ra, Cố Khuynh Thành chẳng những không có an ủi Đường Thời, ngược lại mở mắt nhìn qua Đường Thời, vô cùng tỉnh táo hỏi ngược một câu: “Đường Thời, anh xác định anh không tẻ nhạt, không ấu trĩ sao?”
Trái tim pha lê hoàn toàn bể nát,Đường Thời một mực phiền muộn đến tối đè ép Cố Khuynh Thành, giày vò chết đi sống lại hồi lâu, ăn no thoả mãn, tâm tình mới trở nên bằng phẳng. . .
Cố Khuynh Thành thở hổn hển dán vào lồng ngực Đường Thời, giống như ngày thường, vẫn cùng Đường Thời tiến hành yêu nhau, sau đó cô liền nghĩ đến chuyện của mình và Cố Lan San, hơi nghiêng đầu dựa cằm vào lồng ngực Đường Thời, nhìn chằm chằm bộ dạng người đàn ông hơn ba năm đến nay không có thay đổi gì, một mặt hâm mộ nói: “Thời, anh còn nhớ rõ người bạn tên Cố Lan San em quen trên diễn đàn làm mẹ không? Nay cùng cô ấy đi dạo phố, cô cầm thẻ của chồng tiêu hết, kết quả chồng cô ấy chẳng những không có trách cứ cô ấy xài tiền bậy bạ, còn ghét bỏ cô ấy làm không đủ, không mang cả một thương trường về nhà, chồng cô ấy thật là khí phách!”
Đối với Đường Thời mà nói, Cố Khuynh Thành nhìn liếc mắt ngưofi đàn ông khác một chút, anh đều cảm thấy chướng mắt, huống chi hiện tại Cố Khuynh Thành và anh vừa làm xong chuyện giữa vợ chồng, cùng nằm cạnh anh mà tán dương người đàn ông khác?
Đường Thời đổ đầy dấm chua, anh nghĩ cũng không nghĩ liền mò lấy điện thoại di động, gửi một tin ra ngoài: “Lão tam? Bây giờ cậu đi thu mua mấy cửa hàng thương nghiệp giá cao cho tôi, sau khi mua xong thì lấy danh nghĩa của Khuynh Khuynh… Tôi không phải đối là có hứng thú với cửa hàng, chỉ là muốn mua mấy cái về cho Khuynh Khuynh chơi.”
Đêm khuya vắng người, Cố Khuynh Thành ghé vào trong ngực Đường Thời, ngủ đến mười phần thơm ngọt, thế nhưng Đường Thời nghĩ đến Cố Khuynh Thành tán dương Thịnh Thế, lật qua lật lại làm sao cũng không ngủ được, cuối cùng anh ngồi dậy, cầm điện thoại di động gọi cho Trương Tiểu Tả.
Trương Tiểu Tả là bị người đánh thức, có vẻ hơi mơ hồ, khi nhìn thấy tên “Boss” chữ hiện lên, cô bất ngờ tỉnh táo lại, vội vàng nghe điện thoại, cung kính hô một tiếng: “Đường tổng.”
“Tôi nhớ ra, cuối tuần chúng ta có hợp tác với Thịnh Thế, phái Lục Nhiên qua phụ trách, đúng không?”
“Vâng.”
“Nói cho Lục Nhiên, cậu ta không cần đi, cái hợp tác kia, tôi muốn đích thân phụ trách.”
Cùng lúc đó, tại Thịnh gia.
Vừa mới tiến hành xong một trận thoải mái, Cố Lan San rúc vào trong ngực Thịnh Thế, ngủ vô cùng ngon, mà Thịnh Thế nhìn vào dung nhan mềm mại của vợ, lại không có nửa điểm bối rối, trong đầu nhớ tới lúc lái xe về nhà, Cố Lan San tán dương Đường Thời.
Thịnh Thế bực bội xoay người, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho trợ lý.
Trợ lý nhanh chóng nghe, giọng nói vô cùng ân cần: “Thịnh tiên sinh, ngài có dặn dò gì?”
Đêm hôm khuya khoắt Thịnh Thế lại đi gọi người, theo quán tính nói một câu: “Mặc kệ lúc nào điện thoại cho cậu, cậu đều chân chó như thế.”
Trợ lý bên kia điện thoại, cười khô cằn một tiếng, sau đó Thịnh Thế gọn gàng lên tiếng nói: “Thứ hai, cùng Xí Nghiệp Thịnh Đường hợp tác, tôi muốn đích thân qua.”
Chú thích: Thịnh Thế Cố Lan là bộ (đoạt hôn 101 lần)