Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 475: Tôi đối với em mà nói là gì? (5 )

Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Cố Chính Nam ở trên giường bệnh, nhẹ giọng vâng một tiếng, nói: “Con biết rồi.

Gần sát buổi trưa, Cố Chính Nam tỉnh lại, một nhà ba người ở trong bệnh viện ăn cơm xong, Cố Khuynh Thành cùng cha chơi một ván cờ tướng.

Trong lòng Cố Khuynh Thành đều bị Đường Thời và 500 ngàn nhồi vào trĩu nặng, có chút để cho cô không thở được, thế nhưng, cô vẫn cố gắng để cho mình biểu hiện nhu thuận hiểu chuyện, chơi với cha hài lòng, vẫn kiên trì đến ba giờ, lúc cha ngủ, Cố Khuynh Thành hướng về phía Cố phu nhân, tìm một lý do cô phỉa trở về công ty, rời đi.

Đi ra khỏi bệnh viện, nụ cười trên mặt Cố Khuynh Thành mới thu liễm, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình im lặng, không có bất kỳ tin nhắn và điện thoại của Đường Thời, ngay cả wechat cũng hoàn toàn yên tĩnh, Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm màn hình ngây ngốc một hồi, sau đó gọi một cú điện thoại cho Tứ Nguyệt.

Điện thoại kêu một lát mới có người nghe, tiếng Tứ Nguyệt, nghe có chút khàn giọng: “Khuynh Khuynh?”

“Ừ, Tiểu Nguyệt, cậu đang ở đâu?”

“Đang ở nhà.” Tứ Nguyệt dừng một cái: “Có chuyện gì sao?”

“Có chút việc, mình tìm cậu, chúng ta gặp mặt nói đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Cố Khuynh Thành ngăn một chiếc xe taxi, trực tiếp đi tới nhà Tứ Nguyệt.

Cố Khuynh Thành biết, Tứ Nguyệt nói nhà của mình, là chỉ nhà riêng của cô, Cố Khuynh Thành đã tới rất nhiều lần, cho nên đến cửa khu, Cố Khuynh Thành quen đường tìm được nhà của Tứ Nguyệt.

Nhấn chuông cửa, quá một lúc lâu, trong nhà mới truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa bị mở ra, lộ ra Tứ Nguyệt mặc chiếc vát ngủ, sắc mặt cô ấy trắng bệch, đầu tóc rối bời, khóe miệng sưng đỏ, tóc che lại gò má có mấy vết đỏ.

Cố Khuynh Thành thấy Tứ Nguyệt như vậy, vội vội vàng vàng đi lên, giơ tay vén tóc Tứ Nguyệt, nhìn nửa gương mặt sưng đỏ, mi tâm nhíu lại: “Tiểu Nguyệt, mặt của cậu bị sao vậy? Ai đánh?”

Tứ Nguyệt lại rất bình tĩnh, tránh mặt khỏi Cố Khuynh Thành, xoay người đi vào phòng.

Cố Khuynh Thành vào cửa, đi sau lưng Tứ Nguyệt: “Người nào xuống tay ác như vậy, đánh cậu sao?”

Tứ Nguyệt giống như căn bản không có nghe được lời Cố Khuynh Thành, đi thẳng vào trong bếp! Trước rót cho Cố Khuynh Thành một ly nước trái cây, sau đó bưng đến phòng khách, ưu nhã ung dung ngồi xuống, đẩy nước trái cây lên trước mặt của Cố Khuynh Thành, mới có vẻ như không liên quan đến mình, mở miệng nói: “Lão Ngũ đánh.”

Đáy mắt Cố Khuynh Thành thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Anh Liên Hoa? Anh ấy đánh cậu?”

“Ừ.” Tứ Nguyệt gió êm sóng lặng gật đầu, giơ tay gẩy tóc của mình, Cố Khuynh Thành nhanh mắt nhìn thấy, trên cổ trắng nõn của Tứ Nguyệt, đầy vết tích xanh tím.

Cố Khuynh Thành và Đường Thời trải qua rất nhiều lần gần gủi da thịt, tự nhiên cô biết, những dấu vết trên da thịt Tứ Nguyệt, rốt cuộc đại biểu cho cái gì, nhất thời có chút khiếp sợ mở miệng: “Tiểu Nguyệt, cậu, cậu và,anh Liên Hoa,…”

Mặc dù Cố Khuynh Thành không có nói nửa lời sau, thế nhưng Tứ Nguyệt cũng hiểu được cô chỉ cái gì, Tứ Nguyệt không có bất kỳ che giấu với Cố Khuynh Thành, thoải mái gật đầu, khẳng định với Cố Khuynh Thành: “Đúng vậy, cậu không có đoán sai, mình lên giường với Lão Ngũ.”

Cố Khuynh Thành bị hoảng sợ không nói được.

Chương 476: Tôi đối với em mà nói là gì? (6 )

Tứ Nguyệt lại như không có chuyện gì, lúc bản thân nói xong câu nói kia, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “À, không đúng, không phải tôi và Lão Ngũ lên giường, là Lão Ngũ coi tôi thành Tiểu Chân Ái của anh ta, theo mình lên giường.

Nói đến đây, Tứ Nguyệt còn cười nhẹ một cái, giống như là đang nói chuyện người khác, dùng ngữ điệu nhạo báng, tiếp tục nhắc lại với Cố Khuynh Thành một cái: “Mình chẳng qua chỉ là một thế thân thôi.”

Tuy là Tứ Nguyệt cười, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại cảm thấy cười càng giống như khóc, mặc dù cô và Tứ Nguyệt không phải chị em thân sinh, lại còn hơn chị em thân sinh, Cố Khuynh Thành không chút do dự đứng về phía của Tứ Nguyệt, thiên vị nói: “Coi như là vậy, Tô Niên Hoa cũng không thể động thủ đánh người.”

“Đánh mình? Lão Ngũ đánh mình tính là gì? Bâu giờ Lão Ngũ hận không thể giết mình.” So sánh Cố Khuynh Thành tức giận, nụ cười trên mặt Tứ Nguyệt, càng nở rộ thêm, cô trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Khuynh Khuynh, mình làm sao có thể vô duyên vô cớ khiến Lão Ngũ ngủ với mình chứ, một đêm kia anh ấy uống say, nhận lầm người, mình cũng không nhận lầm người, mình cố ý khiến cho tài xế mang theo anh ấy với Tiểu Chân Ái của mình đi theo mình, mình còn bảo tài xế đưa bọn họ vào nhà của mình, chẳng qua, cái Tiểu Chân Ái kia, bị mình đặt trên ghế, Lão Ngũ theo mình vào phòng ngủ chính, một đêm kia, Lão Ngũ và Tiểu Chân Ái của anh ấy ngủ rất ngon, hôm sau tỉnh lại, mình đã cho bọn họ một món quà lớn, cậu đoán một chút nó là cái gì?”

Tứ Nguyệt nói đến đây, cười khanh khách hai tiếng: “Mình đem video mình và Lão Ngũ ngủ cùng nhau, cho Tiểu Chân Ái của anh xem, mình còn gọi điện thoại nói cho cha mẹ lão Ngũ, nói Lão Ngũ ngủ với mình, bác Tô không hề do dự liền sang cha mình cầu hôn, sau đó mình còn nhân tiện nói với bác Tô về Tiểu Chân Ái của Lão Ngũ, sau khi biết, Tiểu Chân Ái của Lão Ngũ liền bị bác Tô cho một khoản tiền, đuổi ra nước ngoài.”

“Lão Ngũ coi như thực sự thích Tiểu Chân Ái của anh ấy, hiện tại cũng không còn có cách nào, lệnh của cha mẹ anh ấy phải nghe, huống chi, mấy nhà chúng ta, có bao nhiêu giao tình, không ai dám thiên vị Lão Ngũ, chỉ biết buộc anh ấy cưới mình.”

“Lão Ngũ ghét bỏ mình khi dễ Tiểu Chân Ái của anh ấy, ghét bỏ mình thiết kế anh ấy, sau đó liền cho mình một cái tát…” Tứ Nguyệt vừa nói, vẫncòn làm ra cái động tác đánh, sau đó có chút đáng tiếc lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói: “Chẳng qua, thật đúng là đáng tiếc, vốn mình và Lão Ngũ dự định thứ hai đi lĩnh giấy hôn, nhưng giờ mặt mũi của mình thế này, làm sao cũng không tiêu sưng, chụp ảnh cũng quá khó coi, không thể làm gì khác hơn là lui lại phía sau…”

Tứ Nguyệt liên tục biểu hiện, nhìn qua nhẹ nhàng tự tại như vậy, thế nhưng Cố Khuynh Thành lại thấy đáy mắt của cô, dần dần chứa đầy nước mắt, Cố Khuynh Thành không nhịn được lên tiếng, cắt đứt lời Tứ Nguyệt nói: “Tiểu Nguyệt, cậu đừng nói nữa.”

“Khuynh Khuynh, cậu để cho mình nói một câu đi, cậu không biết, Lâm Cảnh Thần, Lục Nhiên, còn có anh, bọn họ đều là đàn ông, mặc dù bọn họ đối tốt với mình, thế nhưng cũng đều không hiểu mình, mấy thứ này, mình chỉ có thể nói cho cậu, mình không nói, mình sẽ ngạt chết, đến mức khó chịu…” Tứ Nguyệt vừa nói, nước mắt liền rơi xuống: “Khuynh Khuynh, mình đã nhiều năm như vậy,cũng không có cách nào khiến anh ấy thích mình, thế nhưng mình thật sự rất thích anh ấy, mình không còn cách nào nên chỉ có thể làm như vậy, cậu không biết đâu, mình thật sự không muốn buộc anh ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK