Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 821: Bá đạo tổng tài đụng ngã tiểu kiều thê (21 )

Tại sao muốn cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang?

Cái vấn đề này, gợi lên thương tâm của Cố Khuynh Thành bốn năm trước lúc sinh nhật cô, ánh mắt của cô hơi trở nên cô đơn, trầm mặc một lát, mới buông thỏng mi mắt, dán vào lồng ngực ấm áp của Đường Thời, âm điệu nhẹ nhàng mềm nhũn mở miệng nói: “Hôm em cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang, vừa vặn là sinh nhật của em, anh đi công tác, nhưng mà vẫn để người tới đưa quà sinh nhật cho em, lúc ấy mẹ em đã ở…”

Cố Khuynh Thành nói tới đây, liền nhớ lại chính mình từng bị Cố Gia nhồi nhét cái tư tưởng nhất định phải gả cho Đường Thời kia, tiếng nói của cô, hơi có chút căng thẳng: “Anh cũng biết, người Cố Gia từ khi em vừa ra đời, đều trông cậy vào em có thể gả cho anh, cho nên mẹ em thấy lễ vật anh tặng cho em, liền bảo em điện thoại cho anh nói cám ơn.”

Cố Khuynh Thành nói tới đây, giương mắt nhìn Đường Thời một cái: “Nhưng là anh không có đón điện thoại.”

Chuyện bốn năm trước, không chỉ một mình Cố Khuynh Thành nhớ rõ, Đường Thời cũng là rõ mồn một, anh ở thời điểm Cố Khuynh Thành nói tới đây, lập tức nhớ tới Cố Khuynh Thành đúng là gọi nhiệu cuộc điện thoại cho anh, chẳng qua là khi đó, anh mới vừa tiếp quản xí nghiệp Thịnh Đường , cánh chim không gió, nghĩ thầm muốn làm cho người ta thấy thành tựu của mình, cho nên thời điểm khai hội, cũng không mang điện thoại di động, ai ngờ hội nghị hết lần này tới lần khác cũng rất dài.

Đường Thời nghĩ tới đây, nuốt xuống rồi hai ngụm nước miếng, hướng về phía Cố Khuynh Thành mở miệng giải thích: “Lúc ấy tôi đang họp, cho nên không có nhận được điện thoại của em.”

Từ đó, bất kể anh có nhiều chuyện khẩn cấp, cho tới bây giờ anh đều tùy thân mang theo điện thoại di động, đong họp cũng vẫn để rung.

Cho dù trong ba năm cô rời đi kia, anh biết rõ cô sẽ không chủ động gọi điện thoại liên lạc anh, nhưng là anh vẫn như cũ có cái thói quen kia.

Cố Khuynh Thành đối với giải thích của Đường Thời, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói tiếp: “Mẹ em thấy anh chậm chạp không tiếp điện thoại, nghĩ anh đối với em có ý kiến, thật ra thì em biết, anhkhông nghe điện thoại, nhất định sẽ gọi lại cho em, nhưng là mẹ em không nghe giải thích của em, không muốn để anh gọi lại, vẫn thúc dục em gọi cho anh…”

Mặc dù chuyện đã qua thời gian dài như vậy, Cố Khuynh Thành nhớ tới, vẫn cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu: “Hôm đó là sinh nhật của em, em thật hi vọng bọn họ có thể quan tâm em nhiều hơn một chút, không muốn bọn họ bắt em đi làm cái gì vì anh… Thật ra thì em rất ít khi theo chân bọn họ già mồm, bọn họ để cho em làm, em cũng sẽ đem hết toàn lực làm đến tốt nhất, nhưng mà tâm tình em thật không tốt, em liền cùng mẹ cãi lại, em nói bà thiên vị anh… Sau đó, mẹ em dưới cơn nóng giận…”

Cố Khuynh Thành nói tới đây, có chút nói không được nữa.

Bên trong phòng hơi có chút an tĩnh.

Lúc sau, Cố Khuynh Thành nuốt xuống một chút nước bọt, mới nhẹ giọng nói: “Cho em một cái tát.”

Đường Thời ôm Cố Khuynh Thành, ở thời điểm nghe được câu này, toàn thân chợt căng thẳng, một loại đau lòng không nói ra, ở đáy lòng của anh, dồn dập lan tràn, lăn lộn.

Cố Khuynh Thành buông thõng mi mắt, cắn chặc môi dưới, một lát sau, mới đã mở miệng: “Em cảm giác mình rất ủy khuất, em dưới sự phẫn nộ trở về trường học, sau đó em liền nhận được quà tặng sinh nhật của Trần Mặc Thâm, anh ta hẹn em đi tuần trang… Anh cũng biết, Đường Thời, em từ nhỏ đến lớn cũng chưa vì mình làm gì, em rất hâm mộ cảm giác của những cô bé khác khi cùng những chàng trai khác hẹn hò…”

Chương 822: Bá đạo tổng tài đụng ngã tiểu kiều thê (22 )

“Thật ra thì đổi lại bình thường, em sẽ cự tuyệt, chẳng qua là… chính là trong lúc bất chợt phản nghịch trong lòng em rất nặng, em không biết mình rốt cuộc là thế nào, liền muốn tùy hứng một lần, sau đó em liền đồng ý đề nghị của Trần Mặc Thâm, cùng anh ta đi tuần trang. . . ”

“Thật ra thì ba đêm, em cùng Trần Mặc Thâm không có gì, em tâm tình không tốt, anh ta phụng bồi em giải sầu, đợi đến trở lại Bắc Kinh sau, em liền hối hận, sợ, anh cũng không biết, em rất sợ người Cố Gia biết em cùng người con trai khác cùng đi chơi…”

Thì ra là chuyện khiến anh canh cánh trong lòng thời gian dài như vậy, dĩ nhiên là dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, phát sinh.

Khi đó, anh cho là cô thích Trần Mặc Thâm, anh ghen tỵ, anh nổi điên, sau đó anh liền vì tự ái nho nhỏ nơi đáy lòng mình, mà tổn thương cô.

Anh lại chưa từng biết, thì ra là, đằng sau sự kiện kia, cô là vô tội nhất, cũng là… tngười tổn thương nhất.

Ảo não, đau lòng, hối hận… cảm xúc phức tạp, đặt ở ngực Đường Thời, làm anh có chút không nói nên nói.

Anh chẳng qua là ôm Cố Khuynh Thành thật chặt, sau đó vươn tay, sờ soạng sờ mặt cô, hỏi: “Còn đau không?”

Một cái tát kia, có thể không có nhiều đau đớn, chẳng qua là để lại đau xót ở đáy lòng của cô.

Nhưng là lúc này giọng nói cùng ánh mắt người đàn ông ấy thương yêu như thế, lại làm cho Cố Khuynh Thành cảm thấy khó chịu ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng chính mình, từng điểm từng điểm giảm bớt, cô hướng về phía Đường Thời nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói: “Không đau.”

Đường Thời không nói gì, chẳng qua là cúi đầu, hôn mắt Cố Khuynh Thành, sau đó cúi đầu chậm rãi nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Cố Khuynh Thành không có lên tiếng, giơ cánh tay lên, ôm lấy anh.

Bên trong phòng, không khí an tĩnh và tốt đẹp như thế.

Chẳng qua là duy trì còn không tới nửa phút, Cố Khuynh Thành trong lúc bất chợt buông lỏng cổ Đường Thời ra, nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Thời, nháy mắt hai cái, một bộ vô tội và không giải thích được, hỏi: “Nhưng là, Thời Gian, tại sao em cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang, anh liền sẽ cảm thấy em thích Trần Mặc Thâm?”

Một giây trước còn đang ôn tình, một giây sau cô gái này liền vứt tới cái vấn đề này, không khí biến chuyển có chút mau, Đường Thời có chút theo không kịp tiết tấu, đợi đến khi anh phục hồi tinh thần lại, anh mới ý thức tới đến tột cùng Cố Khuynh Thành hỏi vấn đề gì.

Cái gì gọi là tại sao cô cùng Trần Mặc Thâm đi tuần trang, anh liền cho rằng cô thích Trần Mặc Thâm?

Đối với một người bình thường, một người phụ nữ cùng một người đàn ông đi ra ngoài du lịch, ở chung một phòng, không phải là động tâm, còn có thể là cái gì?

Đường Thời nhìn chằm chằm vẻ mặt Cố Khuynh Thành, nghiên cứu cẩn thận trong chốc lát, phát hiện mặt mày cô chăm chú, hoàn toàn không giống đang nói đùa, phảng phất là thật không giải thích được, Đường Thời thoáng có chút nhức đầu giơ tay lên, vuốt vuốt thái dương của mình, sau đó thấp giọng nói một câu: “Cố Khuynh Thành, tôi nghĩ, EQ của em cần bồi bổ cấp bách.”

Tối hôm qua Tứ Nguyệt ngủ hơi trễ, cho nên tỉnh cũng có chút muộn.

Cô đặt chuông báo thức rồi, chỉ có điều chuông báo thức lại đánh thức Tô Niên Hoa, Tô Niên Hoa cầm lấy điện thoại di động của cô, tắt chuông báo thức, thấy Tứ Nguyệt còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, không có gọi cô rời giường, trực tiếp tự mình xuống giường rửa mặt, lái xe đi công ty.

Lúc Tứ Nguyệt mở mắt, đã gần mười hai giờ trưa, Tô Niên Hoa đã không ở nhà rồi.

Nay là thứ tư, phải đi Thịnh Đường đi làm, Tứ Nguyệt vội vội vàng vàng thu thập xong chính mình, đi đến ghế sa lon cầm lên túi của mình, lại quét đến tờ hóa đơn quen thuộc trên bàn trà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK