Chương 917: Học cách không cự tuyệt (7)
Tứ Nguyệt thực sự rất muốn cự tuyệt, bời vì cô nghĩ tới muốn bỏ việc yêu Tô Niên Hoa. . .
Thế nhưng, khi cô nghe xong những lời này, cô lại có chút không biết nên mở miệng cự tuyệt như thế nào.
Lục Tục giống như hiểu sự khổ sở của cô, vươn tay, vỗ vỗ bả vai cô, cho cô một nụ cười, thông cảm nói: “Chớ nóng vội cự tuyệt tôi, hãy suy nghĩ những lời tôi nói, dù chúng ta còn là bạn tốt.”
Nói xong, Lục Tục cởi dây an toàn cho Tứ Nguyệt, mở cửa xe thay cô: “Được rồi, thời gian không còn sớm, về nhà sớm nghỉ ngơi đi.”
Dừng một chút, Lục Tục bổ sung: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tứ Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, sau đó cầm lấy túi của mình, xuống xe.
Tứ Nguyệt đóng cửa xe, đứng ở ven đường, vẫy tay với Lục Tục trong xe, Lục Tục hạ cửa sổ xe xuống, cho cô một nụ cười, sau đó mới khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Tứ Nguyệt đợi đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe, mới chậm rãi xoay người, đi về phía nhà.
Thực ra thì nay cô rất vui, cũng không phải bởi vì ở cùng một chỗ với Lục Tục, mà chính là thật lâu rồi không có thời gian rảnh rỗi buông lỏng như vậy, thế nhưng những vui vẻ này, lại bị Lục Tục bất chợt tỏ tình đánh tan toàn bộ, ngược lại làm cho lòng cô trở nên nặng nề.
Lục Tục nói, phương pháp tốt nhất quên một người, chính là tìm một người khác thay thế người kia.
Thế nhưng nếu như, người kia không thay thế được, là cô không thể quên được, cũng không muốn quên mất?
Mặc dù Lục Tục để cô suy nghĩ, cô biết, mặc kệ cô suy nghĩ bao lâu, cô đều không thể từ bỏ được Tô Niên Hoa, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Cô thấy nặng nề, là bởi vì cô thật sự rất thích người bạn này, thế nhưng nếu cô cự tuyệt Lục Tục, cũng sẽ mất đi người bạn này.
Nghĩ tới đây, Tứ Nguyệt không nhịn được nổi lên một tia đắng chát.
Nhìn xem Tứ tiểu thư, cô vì yêu một người đàn ông, không tiếc bỏ qua người đàn ông ưu tú từ bỏ sự nghiệp ở Pháp vì mình, thậm chí còn mất đi một ngươi bạn đối tốt với mình.
Cô vì anh mất đi nhiều như vậy, kết quả đổi lấy cái gì?
Là người vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu cô.
Tứ Nguyệt vào thang máy, đi lên tầng nhà mình, cô đứng ở trước cửa, điền mật mã vào, sau đó vươn tay đẩy cửa ra, cô đang chuẩn bị đi vào, kết quả lại nghe thấy trong cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Tứ Nguyệt có chút hồ nghi nghiêng đầu nhìn, trong lòng nghĩ, người nào đêm hôm khuya khoắt lên lầu không đi thang máy mà lại đi cầu thang, kết quả cô còn chưa nghĩ hết, liền nhìn thấy Tô Niên Hoa ánh mắt đỏ ửng cất bước, chậm rãi từ cầu thang lên.
Tứ Nguyệt bất ngờ cứng ngắc tại chỗ, nhìn qua Tô Niên Hoa dần dần tới gần, cả người cô đều hoảng hốt, thẳng đến khi Tô Niên Hoa đứng ở trước mặt cô, ánh mắt cô còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh, cứng nhắc mở miệng, hỏi một câu: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Tô Niên Hoa không có lên tiếng, chỉ là cất bước tiến tới gần cô.
“Anh đến tìm em có chuyện gì không?” Tứ Nguyệt vừa hỏi ra vấn đề thứ hai, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trên người Tô Niên Hoa, cô không nhịn được nhíu chặt mày: “Anh uống rượu?”
Tứ Nguyệt vừa nói hết, cả người cô đột nhiên bị Tô Niên Hoa đẩy lên trên vách tường, hung hăng ngăn chặn môi.
Chương 918: Học cách không cự tuyệt (8)
Tứ Nguyệt không gì ngoài việc đã từng đánh cược mà chủ động hôn Tô Niên Hoa, cùng đêm trước khi ly hôn cùng với Tô Niên Hoa, cùng anh hôn môi một lần. . . *
Một lần kia, cô bời vì Tôn Dĩnh xuất hiện, sợ hãi mất đi anh mà khổ sở, căn bản không nhớ rõ nụ hôn có cảm giác thế nào.
Lúc này Tô Niên Hoa hung hăng hôn cô như thế, cô mới biết được, thì ra anh hôn, lại bá đạo như vậy, giống như hận không thể hút hết không khí ở trong ngực cô.
Đại não Tứ Nguyệt trống rỗng, Tứ Nguyệt biết mình nên cự tuyệt, cô cũng biết, có lẽ lúc này Tô Niên Hoa uống say, thần chí không rõ.
Thế nhưng cô đối với Tô Niên Hoa, từ trước đến nay đều học cách không cự tuyệt.
Chờ đến khi Tứ Nguyệt lấy lại thần trí, Tô Niên Hoa đã hôn trở nên dịu dàng, giống như làm với cô gái yêu thương che chở.
Trong đầu Tứ Nguyệt đấu tranh, trong nháy mắt giống như cánh diều cất cánh, trong nháy mắt không thấy tăm hơi, cái gì cô cũng đều không để ý tới liền trực tiếp đắm chìm nụ hôn của Tô Niên Hoa.
Thất ra thần trí của Tô Niên Hoa rất tỉnh táo, anh xung động đến tìm cô, kết quả là nhìn thấy Lục Tục lái xe đưa cô trở về, anh không biết hai người nói những gì, nhưng anh lại có thể nhìn thấy Lục Tục nắm tay cô, ánh mắt nhìn cô không phải bình thường, thậm chí đến sau cùng còn tự mình cởi dây an toàn cho cô.
Đây rõ ràng không phải là việc một người đàn ông chỉ có phong độ thân sĩ.
Lòng anh bỗng giống như bị xé nứt ra, cũng không có cách nào chịu đựng được nữa.
Anh đối với cô nhớ thương từ ba năm trước, anh đối cô không còn mặt mũi nói ra khỏi miệng việc yêu say đắm, anh thấy được cô ở cùng Lục Tục mà ghen tuông, khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa nhà, đều bạo phát.
Có mấy lời, anh không biết nên nói như thế nào, thế nhưng bản năng lại làm cho anh dẫn đầu sinh ra hành động.
Cho nên anh đã lớn mật hôn cô.
Hôn đến sau cùng, anh phát hiện, tình cảm anh kiềm chế trong lồng ngực, theo cơ thể anh tạo thành dục vọng, giống như là thuỷ triều bắt đầu tràn lan.
Anh gọn gàng dứt khoát ôm cô, một bên hôn cô, một bên bước vào nhà cô.
Anh giơ chân lên, đá cửa.
Anh đối với nhà cô thuộc như lòng bàn tay, lúc trước cô mua cái nhà này, là anh giúp cô chọn, sửa sang cũng là một tay anh sắp xếp giúp cô, cho nên dễ dàng đi tới phòng ngủ của cô, sau đó áp đảo cô lên giường, vươn tay, bắt đầu dùng lực xé rách quần áo hai người.
Anh cùng cô đã làm số lần không nhiều, thậm chí chín mươi phần trăm cũng chỉ là anh đơn độc hả giận, thế nhưng khi anh và cô làm lại, anh lại phát giác, cô mang cho mình cảm giác quen thuộc như vậy.
Anh dùng hết toàn lực xâm nhập vào trong cơ thể cô, cùng cô hòa làm một thể, những tình cảm không cách nào dùng ngôn ngữ nói ra, trong nháy mắt nổ tung giữa hai người.
Tuy cô không biết anh đã yêu cô, anh cũng không biết cô còn yêu anh tha thiết, thế nhưng, thân thể bọn họ, lại phản bội lòng bọn họ, ăn ý dán chặt vào nhau như vậy.
Làm đến cuối cùng, anh và cô giống như một đôi tình lữ yêu sâu nhất, dùng bản năng nguyên thủy, biểu đạt tình yêu với nhau.
Anh phóng túng chính mình, cô cũng phóng túng chính mình.
Phóng túng đến cuối cùng, hai người sức cùng lực tân một chỗ, cùng giường chìm vào giấc ngủ.