Dưới bãi đậu xe, Đường Thời cho Cố Khuynh Thành ngồi chỗ kế bên tài xế, Cố Khuynh Thành nhớ kỹ Tứ Nguyệt nói với bản thân Đường Thời ghét nhất là có người ngồi cạnh anh chỗ kế bên tài xế, cô xem xét chỗ ngồi phía sau xe, lại nhìn Đường Thời đã kéo cửa chỗ kế bên tài xế, cuối cùng chần chờ một cái, Cố Khuynh Thành vẫn chui vào chỗ kế bên tài xế .
thời điểm cô nịt giây nịt an toàn, vẫn luôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn biểu tình Đường Thời, lại phát hiện, trên mặt Đường Thời, từ đầu đến cuối không có lộ ra nửa điểm không vui, cô lúc này mới tĩnh tâm lai .
Xe chạy ra khỏi nhà, một đường đi tới khu biệt thự phía tây, Đường Thời mở đài trên xe ra, khiến tiếng hát du dương quân quanh .
Mặc dù dọc đường đi, hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều, thế nhưng Cố Khuynh Thành có thể cảm giác được, tâm tình Đường Thời, cũng không phải là kém .
Cô cũng mơ hồ biết, là một câu nhờ anh đưa cô về nhà kia, đã lấy lòng anh .
Cho tới nay, Cố Gia chỉ dạy cho cô lấy lòng Đường Thời thế nào, không thể cự tuyệt Đường Thời, đem thứ Đường Thời thích trở thành thứ mình thích, cô cũng vẫn cho là, chỉ cần dựa theo những phương pháp Cố gia dạy cho, cô luôn luôn sẽ thành công, thế nên từ cô hiểu khoảnh khắc mình phải gánh trên người sứ mệnh kia, liền không còn có yêu cầu Đường Thời vì mình làm cái gì, cũng sẽ không như là lúc còn bé, hướng về phía Đường Thời làm nũng bán manh chơi xấu, cô ở trước mặt của anh, bắt đầu rụt rè, bắt đầu hiểu chuyện, bắt đầu học đi chiếu cố anh, đối tốt với anh .
Cố gia còn nói cho cô biết, đàn ông không thích phụ nữ làm phiền, đàn ông cũng không thích phụ nữ không hiểu chuyện không biết thay anh phân ưu, thế nên, cô vẫn luôn làm cho mình ở trước mặt Đường Thời cố gắng làm người phụ nữ không để cho anh thêm bất cứ phiền phức gì. Thế nhưng, mặc kệ cô làm được tốt, cô chẳng những không có đạt được yêu thích của Đường Thời, ngược lại, cuối cùng còn suýt nữa kéo Cố gia xuống nước.
Mà nay thím Trương dạy cho cô, rõ ràng cho thấy đúng đích.
Xem ra, bắt đầu từ hôm nay, cô phải học tập lại, xem phải ở chung cùng Đường Thời như thế nào.
Thứ hai, ngày đi làm đầu tuần, Cố Khuynh Thành dậy thật sớm, cô rửa mặt xong, thời điểm thay quần áo, theo thói quen cầm một bô quần áo màu xanh lam mùa thu, đợi đến khi cô muốn mặc vào, Cố Khuynh Thành nghĩ đến lời thím Trương nói “phải làm cho đàn ông thấy cô khác biệt”, Cố Khuynh Thành chần chờ một lúc, cuối cùng cởi bộ đò đó ra treo lại vào trong tủ, sau đó mặc chiếc áo len dệt kim màu đỏ cùng với chiếc quần trắng bó sát người.
Cố Khuynh Thành đến công ty, thấy Trình Tả Ý bị Phùng Y Y đánh cho sưng mặt sưng mũi đã hoàn hảo không hao tổn ngồi ở trong phòng làm việc, mà Phùng Y Y một tuần trước không tới, cũng trở lại công ty, chỉ là thiếu trước sau như một đường hoàng, ngay cả trang phục, cũng không giống trước kia trang điểm xinh đẹp, trở nên khiêm tốn trầm ổn .
Cố Khuynh Thành ngồi ở chỗ ngồi của mình, cùng Trình Tả Ý chào hỏi một tiếng, lời còn chưa nói hết, Đường Thời từ trong thang máy đi tới, cô không thể làm gì khác hơn là im miệng, cùng thư ký của anh giống nhau, liền vội vàng đứng lên, quy quy củ củ hô một tiếng: “Đường Tổng .”
Đường Thời theo thường lệ đứng ở trước mặt thư ký trưởng Trương Tiểu Tả, nghe cô báo lịch trình, chỉ là nay Đường Thời, không hề giống như trước kia, chăm chú nhìn chằm chằm Trương Tiểu Tả đưa lịch trình tới, mà ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Cố Khuynh Thành.
Chương 308: Chăm chú quan sát cẩn thận tỉ mỉ học (18 )Đường Thời vốn là làm người khác chú ý,anh như thế thường xuyên nhìn Cố Khuynh Thành, dẫn tới thư ký của anh, cũng đều hướng về phía Cố Khuynh Thành nhìn qua .
Cố Khuynh Thành bị mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm nên có chút ngượng ngùng, cuối cùng liền dứt khoát mắt không chớp nhìn chằm chằm máy tính của mình .
Đường Thời nghe xong Trương Tiểu Tả thông báo lịch trình, gật đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành ,rồi mới cất bước, đi vào phòng làm việc của mình .
Đường Thời vừa rời đi, lập tức có thư ký cười nói: “Đường Tổng cứ nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, ngay từ đầu tôi cũng hiểu được hôm nay Khuynh Thành rất không giống với mọi khi, hiện tại mới nhớ, thì ra là màu sắc quần áo trên người đổi lại, nhưng thật ra so với trước đây mặc cả bộ màu xanh lam thoạt nhìn cảm giác mới mẻ hơn nhiều .”
Cố Khuynh Thành được khen cười một tiếng, đang chuẩn bị nói, máy tính của cô chợt có tiếng thông báo, là cuộc gọi nội tuyến từ phòng làm việc giám đốc truyền tới, Cố Khuynh Thành vội vã nghe, bên trong truyền đến âm điệu trầm ổn của Đường Thời : “Pha một ly cà phê .”
. . .
Vì vậy nghiêm chỉnh, gần như là cách mỗi một giờ, Cố Khuynh Thành sẽ nhận được một cuộc gọi nội tuyến Đường Thời đánh tới, để cô pha một ly cà phê, đưa vào phòng làm việc .
Mỗi một lần Cố Khuynh Thành đem cà phê đi vào, Đường Thời luôn luôn cúi đầu bận rộn công tác, một bộ chuyên chú.
Cố Khuynh Thành sợ quấy rối Đường Thời, rón rén đặt cà phê lên bàn, sau đó lặng yên không tiếng động lui ra phía sau hai bước, xoay người rời đi .
Lúc này, Đường Thời sẽ nhanh chóng ngẩng đầu, bưng cà phê, chậm chạp uống, ánh mắt hơi mang theo vài phần thưởng thức, nhìn bóng lưng Cố Khuynh Thành, từ từ biến mất khỏi cửa tại phòng làm việc.
Buổi chiều gần sát giờ tan tầm điểm, Cố Khuynh Thành đi toilet .
Chân trước cô vừa rời đi, chân sau điện thoại trên bàn liền vang lên .
Bàn làm việc của Trình Tả Ý chỉ cách Cố Khuynh Thành một đoạn, vừa lúc điện thoại vang lên, Trình Tả Ý ra xem, thấy là điện thoại nội tuyến, biết là Đường Thời gọi, cô nghe, còn chưa kịp nói cho Đường Thời, Cố Khuynh Thành không ở đây, giọng Đường Thời liền từ trong loa bình tĩnh ung dung truyện tới: “Cà phê .”
Chỉ là hai chữ, không để cho Trình Tả Ý bất kỳ phản ứng nào, liền gọn gàng cúp điện thoại .
Trình Tả Ý vẫn nghĩ, lần trước bản thân ở Sơn Trang nghỉ phép Hồng Viên trợ giúp Cố Khuynh Thành cùng Đường Thời che giấu một màn ở đài ngắm cảnh, Đường Thời đối với cô sẽ có vài phần đổi mới .
Vừa may hiện tại cũng có phần văn kiện muốn đi tìm Đường Thời ký tên, vì vậy liền tự tiện chủ trương đi phòng giải khát, pha một ly cà phê, rồi mới đi phòng làm việc của Đường Thời.
Trình Tả Ý lễ phép gõ cửa một cái, nghe được bên trong truyền đến hai chữ “Mời vào”, mới đẩy cửa mà vào .
Đường Thời cùng trước đó giống nhau, mắt không chớp nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn .
Trình Tả Ý rón rén tới gần, đem cà phê đặt ở trên bàn làm việc, sau đó ôm văn kiện, đứng ở một bên, không có rời đi, ánh mắt lại thật sâu rơi vào trên mặt của Đường Thời.
Tâm tư Đường Thời vốn cũng không đặt ở trên văn kiện, chỉ chốc lát, phát giác Cố Khuynh Thành không có xoay người rời đi, vì vậy liền giống như vô tình ngẩng đầu, kết quả, lại thấy đứng ở trước mặt mình lại là Trình Tả Ý .
Đường Thời nhíu mày,, liếc mắt nhìn cà phê, không nói gì .
Trình Tả Ý lập tức thu ánh mắt si mê nhìn Đường Thời lại, mím môi mỉm cười, ngữ điệu uyển chuyển nói: