Chương 645: Cố Khuynh Thành thẳng tanh (25)
So với em cao hứng, anh cao hứng không chút đáng kể. . . .
Lòng Cố Khuynh Thành, hung hăng rung động một cái, rõ ràng cô cảm giác được bên trong ngực trái mình, thứ mềm mại nhất đó, giống như là bị cái gì ấm áp bao trùm.
Đường Thời nói xong câu nói kia, mới phản ứng được mình nói cái gì, trên mặt anh trắng nõn, hiển hiện một tầng đỏ sậm, may mắn ánh sáng quanh thân mờ nhạt, để anh không xấu hổ giống như vậy, nhưng anh vẫn rất nhanh nói sang chuyện khác: “Chẳng qua, Khuynh Khuynh, em đối với Trình Tả Ý quá dịu dàng một chút.”
Nghe được câu này, Cố Khuynh Thành lạ thấy hào hứng: “Đường Thời, em còn có một việc không có nói cho anh, cái kia, ngay lúc anh tính tiền, qua nhà vệ sinh, đã đánh một trân với Trình Tả Ý!”
Thân thể Đường Thời, bỗng nhiên nghiêng về phía trước, cách bàn ăn, dò xét Cố Khuynh Thành từ trên xuống dưới, sau đó nhìn thấy bụng Cố Khuynh Thành, đột nhiên cảm thấy mình có chút bận tâm quá độ, anh liền thu hồi thân thể, một bên uể oải trở về, một bên sử dụng hết ngữ khí không tin nói: “Khuynh Khuynh… giờ em, lớn bụng… Em xác định em không phải đứng đấy bị Trình Tả Ý đánh?”
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nói, trong nháy mắt kích thích bị mất hứng, tuy nhiên buổi chiều người thực sự để Trình Tả Ý khó chịu là Đường Thời, nhưng cô vẫn không xấu hổ nói: “Đường Thời, anh đừng xem thường em, em nói cho anh, buổi chiều em ở trong phòng vệ sinh, ngăn chặn Trình Tả Ý, mắng cô ta rất nhiều, em trả lại cho cô ta hai cái tát, lúc ấy cô ta bị em mắng ngốc, em đánh cô ta, cô ta đều không có đánh lại, lúc ấy là anh không ở một bên, nếu như anh ở bên cạnh, khẳng định anh sẽ khăn em có phong phạm!”
Đường Thời nhìn chằm chằm biểu cảm Cố Khuynh Thành, nhìn một hồi, phát giác cô không phải đang khoác lác, thần sắc lúc này mới khẩn trương lên: “Em thì sao? Không có nhận phải tổn thương gì chứ?”
“Không, mà em lại còn hoàn toàn hả giận!”
Khó trách từ trong nhà vệ sinh ra, tâm tình rất tốt, thì ra là thế…
Đường Thời dở khóc dở cười, sau cùng nói một câu: “Khuynh Khuynh, chú ý dưỡng thai.”
Cố Khuynh Thành bị Đường Thời nhắc nhở như vậy, sau đó mới bỗng nhiên nhớ tới vấn đề dưỡng thai, sau đó cô liền giả làm mặt khổ, bất quá mặt khóc này chỉ duy trì năm giây, cô liền mím môi, nhìn qua Đường Thời, nói một câu: “Đường Thời, trước đó phí hết tâm tư quấn lấy anh, muốn gả cho anh, thật rất xin lỗi.”
Cố Khuynh Thành đột nhiên nói ra một câu nói như vậy, để bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Có một số việc, Cố Khuynh Thành chưa bao giờ nói với bất luận ai, bao gồm Tứ Nguyệt.
Ví dụ như, Tứ Nguyệt biết cô một lòng vì Cố gia muốn gả cho Đường Thời, lại không biết cô vì gả cho Đường Thời, từ nhỏ đến lớn, đến tiếp nhận cái giáo dục hun đúc gì.
Thực ra chuyện này, cô chưa bao giờ nghĩ muốn nói cho Đường Thời, chỉ là nay cô nghe được Trình Tả Ý nói cô như vậy, lòng cô có chút sợ hãi, ở trong lòng Đường Thời, anh cũng cho rằng cô như vậy.
“Đường Thời, khi đó em, có phải rất khiến anh phiền hay không?” Những chuyện quá khứ kia, là đau nhức trong lòng cô, bây giờ nhấc lên lần nữa, Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy tim như bị đao cắt, thế nhưng cô lại liều mạng gạt ra một nụ cười, ngữ điệu thoải mái nói: “Thực ra không cần anh nói, bây giờ em nghĩ tới trước kia, em cũng cảm thấy rất phiền.”
Khóe môi Cố Khuynh Thành vẫn giương lên như cũ, ngữ điệu rất nhẹ nhàng: “Thế nhưng, Đường Thời, em cũng không muốn như thế.”
Chương 646: Cố Khuynh Thành thẳng thắn (26)
“Nếu như, em vừa ra đời, em liền có suy nghĩ, có quyền lựa chọn, chắc canh em sẽ không như thế.
Đường Thời chẳng qua là cảm thấy những lời này của Cố Khuynh Thành, nói có chút kỳ lạ, liên quan tới Cố Khuynh Thành đã từng liều mạng muốn gả cho anh, sau đó để cho Cố gia bọn họ phát triển lên, lúc đầu anh cũng không biết, chỉ là có một lần như vậy, Tứ Nguyệt nói chuyện không che đậy, không cẩn thận nói lộ ra nửa câu, để anh lưu ý, sau đó mới chậm rãi phát giác Cố Khuynh Thành thay đổi, hiểu được này nửa câu này của Tứ Nguyệt là có ý gì.
“Đường Thời, anh biết không? Em từ lúc rất nhỏ, người Cố gia đã cho em một tư tưởng, cái tư tưởng kia chỉ có ba điều: ”
Ba điều này, là ba điều cô phải khắc trong lòng, cho tới bây giờ, cô đều có thể rõ ràng, một từ không thuộc bỏ xót.
“Điều thứ nhất: Đường Thời thích, em cũng phải thích.”
Mi tâm Đường Thời, hơi nhíu lại.
Cố Khuynh Thành duy trì nụ cười yếu ớt, thần thái bình tĩnh nói tiếp: “Điều thứ hai: Nghĩ hết tất cả biện pháp để Đường Thời cao hứng.”
Mi tâm Đường Thời, nhíu chặt lại.
Cố Khuynh Thành hít sâu một hơi, đem câu nói sau cùng, dùng giọng rất nhẹ nói ra: “Điều thứ ba: Em nhất định phải gả cho Đường Thời.”
Biểu cảm Đường Thời, có chút dừng lại.
“Cho nên, khi đó, tuy nhiên, cái gì em cũng đều không hiểu, nhưng em cũng đã biết, em là của anh.”
Một lần nữa nghĩ qua những điều khó khăn chính mình đã từng vượt qua, thật sự là một chuyện rất cần dũng khí.
Cố Khuynh Thành nghĩ, đây tuyệt đối là cả đời này, duy nhất một lần nghĩ về nó, bây giờ lại cảm thấy hoang đường.
“Sau đó, anh biết không? Đường Thời, em trong một đoạn thời gian rất dài, em đều không biết mình thực sự tình cái gì.”
“Thậm chí, có như vậy hơn mười năm, em nhìn cô gái khác mặc đủ mọi màu sắc quần áo, thử nghiệm các mùi nước hoa, vắt hết óc làm đủ loại kiểu dáng tóc…” Cố Khuynh Thành nói đến đây, giọng nói thoáng chút phát run: “Thế nhưng với em? Em chỉ có thể chọn trang phục màu xanh lam, dùng nước hoa Chanel số 5, giữ tóc dài, em không có lựa chọn, bởi vì em phải làm thứ anh thích, anh cũng không biết, em thậm chí có một đoạn thời gian, nhìn thấy màu lam muốn ói, ngửi được nước hoa Chanel số 5 muốn ói, hận không thể cầm cây kéo cắt xoẹt hết tóc của mình, càng thậm chí, em còn đêm hôm khuya khoắt bò lên giường, len lén mặc thử quần áo màu khác, sau đó để cho mình dễ chịu, cao hứng một chút.”
Cố Khuynh Thành chỉ dùng mấy lời rải rác, hời hợt đưa những gì cô cô trải qua, hiện ra trước mặt Đường Thời.
Mặc dù anh biết Cố Khuynh Thành là bởi vì Thịnh Đường phía sau anh mới muốn gả cho anh, nhưng anh nhưng xưa nay cũng không biết, Cố Khuynh Thành từ nhỏ đến lớn, lại bị hun đúc như vậy.
Hai nhà mặc dù là hàng xóm, nhưng phương thức giáo dục, anh cũng không có quyền can thiệp.
Trước kia cô để anh tức giận, để anh nổi nóng, thì ra chẳng qua cô cũng đau nhức, mà anh thì sao? Lúc việc cô vì cố ý làm anh vui lòng, mà sau đó tàn nhẫn như vậy với cô.
Sắc mặt Đường Thời, trở nên có chút trắng bệch, anh cảm thấy giống như là có một cái tay, xuyên qua lồng ngực mình, nắm lấy trái tim mình.
Anh có chút muốn mở miệng, ngăn cản Cố Khuynh Thành nói tiếp, thế nhưng anh lại chỉ há miệng, sau cùng căn bản không phát ra được chút tiếng.