Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 907: Cô gái anh yêu trở về (21)

Tô Niên Hoa nghe đến đó, có chút nghe không vô. . . . ?

Ở trong trí nhớ của anh, Tứ Nguyệt trời sinh tính kiêu ngạo rất ít theo trò chuyện quen thuộc với đàn ông vậy, chắc hẳn cái người đàn ông tên”Lục Tổng” này, có phân lượng không tầm thường trong lòng cô.

Mặc dù Tô Niên Hoa không muốn nghe, thế nhưng tiếng Tứ Nguyệt, lại vẫn chui vào trong tai anh như trước: “Được, vậy tôi ở Bắc Kinh chờ Lục Tổng đến… Tốt, không có vấn đề, Lục Tổng đến, khẳng định tôi sẽ tự mình ra sân bay đón Lục Tổng, mang Lục Tổng đi chơi toàn bộ Bắc Kinh! … Ân, tốt, bái bai, biết rồi, tôi sẽ sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon.”

Tứ Nguyệt cúp điện thoại, tài xế đã lái tới dưới nhà Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đã đến nơi, liền nhét điện thoại di động vào trong túi, quay đầu, nói với Tô Niên Hoa nói: “Em xuống đây.”

Tô Niên Hoa còn đắm chìm trong cuộc điện thoại của Tứ Nguyệt, đối mặt với lời Tứ Nguyệt nói, không có bất kỳ phản ứng gì.

Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa không có lên tiếng, liền rủ tầm mắt xuống, che lấp mắt mất mát, nói một câu “Gặp lại” với tài xế, rồi đẩy cửa xe ra, xuống xe rời đi.

Chờ đến khi Tô Niên Hoa lấy lại tinh thần, tài xế đã lái xe đi về phía nhà anh, cô gái ngồi bên cạnh anh, đã từ lúc anh không biết rời đi.

Tô Niên Hoa nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vị trí vừa rồi của Tứ Nguyệt ngồi, ngơ ngẩn xuất thần.

Lục Tục sau hôm gọi cho Tứ Nguyệt, thật sự từ nước Pháp bay đến Bắc Kinh.

Đối với Tứ Nguyệt mà nói, Lục Tục thật sự có sự tồn tại đặc biệt với cô, một năm đầu qua nước Pháp, Lục Tục giúp cô rất nhiều, huống chi bọn họ cùng nhau phấn đấu làm việc, cùng nhau thức đêm, cùng nhau ăn uống, thậm chí có đôi khi, bời vì công việc khẩn trương, còn cùng nằm up trên bàn làm việc trong phòng ngủ.

Khi đó, mỗi lần Tứ Nguyệt tỉnh ngủ, trên vai đều sẽ được khoác áo khóc, là của Lục Tục.

Tuy nhiên Lục Tục chưa bao giờ ám chỉ biểu thị gì với Tứ Nguyệt, có lẽ khoác áo khoác chỉ là tác phong thân sĩ, nhưng đối với Tứ Nguyệt lẻ loi một mình ở nước Pháp, vậy thì thật sự để cô cảm thấy ấm áp.

Cho nên, Tứ Nguyệt ngay khi Lục Tục tới Bắc Kinh, trực tiếp xin công ty nghỉ, đi đón Lục Tục.

Tô Niên Hoa nghe xong cú điện thoại kia của Tứ Nguyệt, vẫn lưu ý cử chỉ của Tứ Nguyệt, hôm anh bước vào công ty, kết quả không nhìn thấy Tứ Nguyệt tới công ty, anh không nhịn được tùy ý hỏi thư ký Tứ Nguyệt, biết được Tứ Nguyệt có việc, xin phép nghỉ.

Trong nháy mắt Tô Niên Hoa liền đoán được, rất có thể là Tứ Nguyệt đi ra sân bay đón người đàn ông tên Lục Tục kia.

Đêm đó khi anh biết cái tên này, anh về đến nhà, còn cố ý điều tra một chút.

Pháp tịch người Hoa, thiếu niên tinh anh, có lý lịch xuất sắc, tướng mạo anh tuấn, dáng người mạnh mẽ, quan trọng hơn là, ba năm rưỡi anh ta với Tứ Nguyệt chung sống, hai người hợp tác làm cho công ty FS lên Sàn.

Kết quả điều tra, làm Tô Niên Hoa cảm thấy quan hệ giữa Lục Tục và Tứ Nguyệt không thể tầm thường, cho nên khi anh biết Tứ Nguyệt không có đi làm, nghĩ một hồi, cũng nghỉ phép ở công ty, lái xe qua sân bay.

Chương 908: Cô gái anh yêu trở về (22)

Chờ khi Tô Niên Hoa lái xe chạy như bay đến sân bay, thần trí anh mới hơi thanh tỉnh một chút.

Coi như Tứ Nguyệt đi đón Lục Tục, anh theo tới thì làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn lôi kéo Tứ Nguyệt rời đi, ngăn cản cô và Lục Tục gặp mặt sao?

Tô Niên Hoa đứng ở ngoài cửa sân bay, nhìn thấy Tứ Nguyệt mặc chiếc váy ngắn màu vàng, cầm Ví màu hồng, đứng ở lối ra chuyến bay quốc tế, không ngừng nhìn quanh.

Ước chừng qua mười phút đồng hồ, có thể là điên thoại di động của cô có điện báo, cầm lên nói chuyện, một bên ngẩng đầu nhìn quanh, đại khái nói mấy câu, Tứ Nguyệt liền cầm ví vẫy vẫy.

Sau đó, Tô Niên Hoa liền thấy một người người đàn ông mặc áo sơ mi đen, trên mặt đầy ý cười, giang hai cánh tay về phía Tứ Nguyệt.

Tứ Nguyệt cũng giang hai tay, chờ người đàn ông đến gần, cùng người đàn ông ôm ấp, thuận tiện chào hỏi phương thức chạm mặt.

Hai người chào hỏi xong, cũng không có gấp qua bãi đỗ xe, mà đứng ở cửa ra, không biết trò chuyện với nhau cái gì.

Tuy Tô Niên Hoa cách Tứ Nguyệt có chút xa, lại chỉ có thể nhìn thấy trên mặt cô, tràn đầy ánh sáng vui sướng, thỉnh thoảng tay cầm ví khoa khoắng, giống như cao hứng bừng bừng nói gì.

Vóc dáng Lục Tục bằng với Tô Niên Hoa, cho nên Tứ Nguyệt mang giày cao gót, đứng cạnh cô vẫn cao hơn nhiều, khi anh và Tứ Nguyệt nói chuyện với nhau, vẫn luôn duy trì cúi đầu, nhìn chăm chú Tứ Nguyệt, đối mặt với cô không ngừng líu lo, thỉnh thoảng gật đầu, mỉm cười, thậm chí khi Tứ Nguyệt kích động hơi lắc đầu, tóc quấn ở trên mặt, Lục Tục còn vươn tay vén tóc cô ra sau. .

Tay Tô Niên Hoa, vô ý thức nắm thành quả đấm, giống như bị dừng lại, cứng ngắc tại chỗ, nhìn chằm chằm một màn kia, đến khi Tứ Nguyệt và Lục Nhiên sóng vai đi thang máy xuống bãi đậu xe, anh mới hồi phục tinh thần, im lặng một hồi, tiếp tục đuổi theo hai người.

Mười giờ Lục Tục đến sân bay quốc tế, Tứ Nguyệt đón Lục Tục lái xe trở lại thành phố, đã gần giữa trưa, cho nên Tứ Nguyệt tự nhiên chọn lựa khách sạn Kinh Thành mời cơm.

Bời vì không có đặt trước vị trí, khách sạn Kinh Thành không có phòng khách, cho nên Tứ Nguyệt và Lục Tục ngồi ở vị trí gần cửa sổ ngoài dưới đại sảnh.

Tô Niên Hoa không có cùng vào khách sạn Kinh Thành, chỉ là ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào, thì thấy Tứ Nguyệt cầm thực đơn, đối chỉ điểm đồ ăn với phục vụ, lúc gọi món, Tứ Nguyệt còn thỉnh thoảng hỏi ý kiến Lục Tục ngồi đối diện mình, tuy nhiên Tô Niên Hoa cũng không biết bọn họ đang giảng thích thứ gì, nhưng đại khái anh có thể đoán được, Tứ Nguyệt hỏi thăng khẩu vị Lục Tục.

Gọi xong đồ ăn, Tứ Nguyệt tự mình rót một ly trà cho Lục Tục, đẩy tới trước mặt anh, sau đó hai người tiếp tục trò chuyện không coi ai ra gì, tràng cảnh lại rất vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK