Cho nên Cố Khuynh Thành làm ra một bộ phóng khoáng không so đo, hơi cười, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Đường Thời vốn vẫn luôn luôn ngồi yên không có hé răng, chỉ là yên lặng ăn sáng, bất chợt buông muôi trong tay xuống, hơi có chút kinh ngạc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Phùng Y Y một cái, sau đó nhìn chằm chằm chị dâu tư của mình, một bộ không biết chuyện gì mở miệng hỏi: “Phùng Y Y còn nhỏ tuổi hơn Cố Khuynh Thành sao? Chị không nói, tôi thực sự là không nhìn ra, tôi vẫn cho là Phùng Y Y còn lớn hơn Tiểu Nguyệt và Khuynh Thành đấy!”
Tất cả mọi người ở đấy, mỗi người đều là người thành tinh, đều nghe được rõ ràng ý tỏng lời của Đường Thời, là đang nói bộ dạng Phùng Y Y so với Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt già hơn.
Đường Thời từ trước đến nay liền là đều như thế, không mở miệng thì thôi một khi mở miệng khiến người kinh hãi..
Vốn là không khí vừa rồi ngột ngạt như vậy, bị chị dâu đã khéo léo lật giấy, kết quả anh nói một câu như vậy, nói xong vừa tàn nhẫn lại thâm độc, lập tức đem kéo bầu không khí trở lại lúng túng.
So với giọng giễu cợt của Phùng Y Y vừa rồi, còn xấu hổ hơn.
Cố Khuynh Thành lời đến khóe miệng, liền bị một câu như vậy của Đường Thời ép lại, nghẹn trong cổ họng.
Tuy là lời này Đường Thời, đối tượng không phải cô, thậm chí còn có chút giúp cô, thế nhưng, Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy lời của Đường Thời, nói xong thật là đủ đả kích người!
Đường Thời đã gọn gàng đả kích Phùng Y Y như vậy, lúc này Cố Khuynh Thành mở miệng nữa thì thành giả bộ phóng khoáng không so đo, ngược lại có chút thêm mắm thêm muối, bỏ đá xuống giếng.
Mặc dù ở trong lòng cô, rất muốn thêm mắm thêm muối với Phùng Y Y, bỏ đá xuống giếng, thế nhưng ngay lúc này, cô hiểu hơn, mình không thể nhất thời, tại ở trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, ra vẻ mình không phóng khoáng.
Cho nên, Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng khẽ động môi, cuối cùng ngậm miệng im lặng, không nói gì.
Giống như Cố Khuynh Thành nghĩ, dù sao đối với một cô gái mà nói, đả kích lớn nhất, không ai bằng chính là bị làm trò ở trước mặt rất nhiều người, bị người ta nói mình có bộ dạng không hợp tuổi.
Huống chi Đường Thời vẫn là người đàn ông Phùng Y Y thích, cô ta bởi vì câu này, trái tim như bị bể nát, sắc mặt trở nên tái nhợt ủy khuất.
Vốn cô chị dâu muốn che chở Phùng Y Y, cũng trở nên có chút cứng ngắc, chẳng qua, cô ta so với Phùng Y Y thì có đầu óc hơn nhiều, chỉ là trong nháy mắt, cô đã tìm được cách đối phó, trên mặt cố gắng duy trì tươi cười, nhìn Đường Thời, giọng điệu thanh thúy nói: “A Thời, người ta luôn nói chỉ nên ủy khuất người mình, không nên đắc tội người ngoài, trong lòng biết rất rõ ràng Y Y của nhà chúng ta nhỏ hơn so với Khuynh Thành, lại hết lần này tới lần khác đùa kiểu đấy.”
Nếu như mới vừa rồi Cố Khuynh Thành chỉ cảm thấy chị dâu tư của Đường Thời rất biết cách nói chuyện, như vậy bây giờ ở trong lòng cô, chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là chị dâu tư của Đường Thời, không phải là rất biết cách nói chuyện, mà thật sự biết nói chuyện!
Chương 228: Chỉ lo thân mình (2 )Chị họ Phùng Y Y gả cho Đường Gia, đương nhiên Phùng Y Y cũng coi như là thân thích Đường Gia, kể từ đó, bọn họ thật đúng là người trong nhà, mà Cố Khuynh Thành cô, chỉ là một người ngoài.
Dựa theo ý chị dâu tư Đường Thời, rõ ràng chính là Đường Thời không muốn để cho người ngoài như cô khó coi, cho nên cố ý ủy khuất Phùng Y Y.
Thực sự là dẻo mồm dẻo miệng, mới chỉ dùng mười mấy chữ đơn giản, cứ như vậy dễ dàng đem lời Đường Thời nói, coi như là Đường Thời thiên vị nên nói giúp cô, lại biến thành quan tâm cho Phùng Y Y, nếu không phải xung quay nhiều người ngồi như vậy, Cố Khuynh Thành thật muốn vỗ tay!
Đường Thời nghe xong ý của chị dâu cố ý tim ra lối thoát cho Phùng Y Y, trên mặtvẫn mang cười nhạt bình thường như cũ, chậm rãi cầm muôi, từ từ khuấy đều cháo trong bát, không có ý muốn mở miệng nói chuyện chút nào, như là cam chịu ý của chị dâu.
Cái này ở trong chỗ này, Cố Khuynh Thành thực sự là một người ngoài.
Sau đó người ngoài như cô, lập tức trở nên có chút không được tự nhiên.
Lục Nhiên quay ra hòa giải, mở miệng nói: “Mọi người đừng chỉ lo nói, đều ămau ăn sáng đi.”
“Đúng vậy, đồ ăn sắp nguội rồi.” Lâm Cảnh Thần phụ họa theo một câu.
Tất cả mọi người khởi động đôi đũa trong tay, vừa mới nhạc đệm như vậy, giống như chưa từng xảy ra giống nhau cái gì, cứ tự nhiên trôi qua.
Mặc dù Cố Khuynh Thành không được tự nhiên, thế nhưng cũng miễn cưỡng cầm muỗng lên, giả vờ uống cháo.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành đang ngồi đối diện, ánh mắt có chút dừng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên.
Bữa sáng, là anh kêu Tứ Nguyệt gọi cô tới đây.
Cái bàn của mình, cũng là anh ra hiệu cho mấy người Tô Niên Hoa và Lục Nhiên cố ý không chừa chỗ trống.
Để anh và cô có thể ngồi ăn chung.
Tuy là bữa ăn sáng này, xung quanh nhiều người như vậy, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho cô tới đây bị tức!
Hiện tại ngược lại, đem anh đã tốn công tốn sức chuẩn bị cùng cô dùng bữa sáng, lại làm cho không yên như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới khẩu vị của cô!
Đường Thời cúi đầu, nhìn chằm chằm cháo trong bát của mình, trong lúc bất chợt cũng hiểu được là không còn thấy ngon.
Nếu anh và cô không có khẩu vị gì, làm sao anh lại có thể để cho người cho anh và cô không khó khẩu vị mà ăn ngon được?
Đường Thời nghĩ tới đây, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng một cái, không có dấu hiệu nào mà mở miệng nói: “Chị dâu tư, chuyện tôi vừa nói vốn không có gì buồn cười.”
Chị dâu tư Đường Thời đang cầm một quả trứng gà bóc vỏ, nghe được câu này, nao nao, ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Thời.
Những lời này của Đường Thời nói quá mức đột ngột, cô ta cũng có chút không phản ứng kịp, quá một lúc sau, cô ta mới hiểu được, Đường Thời đây là đang nói với mình, vừa rồi anh nói nhìn Phùng Y Y lớn hơn so với Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt, là nghiêm túc.