Chương 501: Thì ra anh đều biết (11 )
Cố Khuynh Thành không nói gì, trong đầu lại nghĩ đến, một năm chính mình đầy mười tám tuổi nghỉ hè kia, Đường Thời xài gần hai tháng, tay đem tay đã dạy cho cô cất bước như thế nào, thắng xe như thế nào, lên đường như thế nào…
Cô nhóc không có tính mẫn cảm đối với lái xe như chàng trai, cho nên học có chút chậm, Đường Thời mỗi lần đều là vẻ mặt không nhịn được mắng cô đần chết, rồi lại đem giảng giải cho cô lại một lần nữa, thậm chí ở trước ba tháng cô lấy được giấy lái xe lên đường, anh vĩnh viễn cũng là ngồi ở ghế kế bên tài xế, phụng bồi cô. . .
Cố Khuynh Thành trầm mặc một lát, quay đầu, nhìn Tứ Nguyệt lái xe, hỏi: “Gần nhất cô cùng Niên Hoa thế nào?”
Vẻ mặt Tứ Nguyệt, cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng mà vẫn không có lên tiếng trả lời Cố Khuynh Thành.
Phía trước đèn đỏ, Tứ Nguyệt đem xe ngừng lại, nắm tay lái ngây người hai giây, sau đó vươn tay, từ trong túi của mình, lấy ra một thứ đỏ rực, ném tới trên đầu gối Cố Khuynh Thành: ” này.”
Là giấy hôn thú, Cố Khuynh Thành mở ra, liền thấy bên trong Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa chụp ảnh chung, phía trên có con dấu nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, phía dưới song song viết tên hai người bọn họ, ngày tháng là hôm nay.
Cố Khuynh Thành khép lại giấy hôn thú, quay đầu hướng về phía Tứ Nguyệt nói: “Các cô kết hôn?”
“Đúng vậy a, kết hôn, không nghĩ tới so sánh với cô theo đại ca còn nhanh hơn, chẳng qua là so sánh với các cô lại khó coi hơn nhiều, các cô có đính hôn, có hôn lễ, mà tôi cùng anh ấy, là một cái chứng nhận như vậy. ” Tứ Nguyệt nói xong, thói quen tự giễu ngoắc ngoắc môi: “Chẳng qua, may là tôi còn có cô, tối nay cô theo tôi ăn mừng tân hôn của tôi đi.”
Tứ Nguyệt những lời này, nói sĩ khí mười phần, nhưng là Cố Khuynh Thành nghe được lòng cô ấytràn đầy chua xót, cô không có nói tiếp, chẳng qua là đem giấy hôn thú đặt ở trong túi Tứ Nguyệt.
Kế tiếp dọc theo đường đi, hai người cũng là trầm mặc không nói. bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ : [email protected]
Tứ Nguyệt bảo là muốn cùng Cố Khuynh Thành cùng nhau ăn cơm, đúng vậy là ăn cơm tối, chẳng qua chỉ là tìm một tiệm ăn nhanh kiểu Trung Quốc, tùy tiện ăn một tí, liền lôi kéo Cố Khuynh Thành đi karaoke.
Cố Khuynh Thành mang thai không thể uống rượu, chỉ là đối với Tứ Nguyệt nói thân thể của mình không thoải mái uống không được, Tứ Nguyệt cũng không miễn cưỡng, nhưng như cũ gọi hai bình rượu tây to, sau đó cho Cố Khuynh Thành điểm một lọ nước khoáng.
Tới karaoke vốn chính là ca hát, Tứ Nguyệt đúng là hát, vừa vào ghế lô, Tứ Nguyệt cầm cái mic, tùy ý chọn vài bài hát, hát một ca khúc lại một ca khúc, hát đến cuối cùng, cô ấy liền đi tới trước máy chọn bài « Em luôn đứng ở nơi bị anh tổn thương » .
“Cô không muốn cưỡng đoạt tất cả của người khác, nhưng mà người yêu ép cô phạm sai lầm, tình cảm ở lúc hãm sâu rơi xuống, đả thương người mãi không dừng tay, cho đến chính mình đụng phải vết thương…”
Bài hát này có rất nhiều lời ca, nhưng là Tứ Nguyệt lại phản phản phục phục chẳng qua là hát một câu Trứ Giá, càng hát về sau, Cố Khuynh Thành tinh tường thấy khóe mắt Tứ Nguyệt, treo hai hàng lệ trong suốt, cho đến khi Tứ Nguyệt thanh âm nghẹn ngào, rốt cuộc hát không được, cô ấy mới đưa cái mic ném ở một bên, cầm lên bình rượu trên bàn, giống như là uống nước, ừng ực uống hơn phân nửa bình, mới nhìn Cố Khuynh Thành, chảy nước mắt mở miệng, nói: “Khuynh Khuynh, cô biết không? tôi có được lão Ngũ rồi, nhưng là đáy lòng tôi một chút cũng không thoải mái, tôi đến bây giờ đều nhớ được, vẻ mặt cái Tiểu Chân Ái kia, thấy tôi cùng lão Ngũ nằm ở trên một cái giường.”
Chương 502: Thì ra anh đều biết (12 )
“Còn có, cô có biết hay không, Khuynh Khuynh, cái Tiểu Chân Ái kia sau khi rời đi, anh cũng là càng chơi càng điên rồi, anh ấy cho là tôi không biết, thật ra thì nhiều tối tôi âm thầm đi theo anh ấy, anh ấy đều nhanh chóng chọn một cô gái ở Kim Bích Huy Hoàng rồi…”
“Nếu là anh ấy chơi gái còn chưa tính, anh ấy còn tìm rồi một cái tiểu minh tinh, hiện tại thân nhau muốn chết. . . !”
“Anh ấy ôm tâm tư gì, tôi biết, anh ấy chính là ghét bỏ tôi làm cho anh khó chịu, cho nên anh ấy liền liều mạng làm cho tôi khó chịu, trả lại gấp mười lần!”
“Được a, anh ấy mê, anh ấy tùy tiện chơi, dù sao anh ấy đã theo tôi kết hôn, anh ấy bây giờ là chồng tôi, tôi liền hao tổn phụng bồi anh ấy, mười năm, hai mươi năm, đợi tới khi anh áy khoogn chơi được nữa, khi đó, tôi liền xem anh ấ làm sao làm cho tôi khó chịu!”
“…”
Tứ Nguyệt huyên thuyên nói rất nhiều rất nhiều lời, nói xong lời cuối cùng, vẫn liều mạng uống rượu, Cố Khuynh Thành có chút nhìn không được, không nhịn được giơ tay lên, ngăn cản Tứ Nguyệt: “Đừng uống nữa.”
Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chẳng qua là gục ở trên bàn đá cẩm thạch, ô ô khóc lên.
Tứ Nguyệt từng là một cô bé yêu cười cở nào, lúc nào đã trở thành luôn khóc ở trước mặt cô?
Cố Khuynh Thành vươn tay, sờ sờ tóc Tứ Nguyệt, sau đó buông thỏng mi mắt, an tĩnh phụng bồi Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt khóc đủ rồi, sau đó lảo đảo đứng lên, đi tới một bên, từ trong túi của mình tìm kiếm một chút, sau đó kiếm ra một hộp thuốc, lung la lung lay đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, giơ về phía cô lắc lắc, nói: “Thấy không, đây là hôm qua lão Ngũ uống say không còn biết gì về nhà, sau đó bò lên giường ngủ, lưu lại cho tôi.”
Tứ Nguyệt giống như là sợ Cố Khuynh Thành thấy không rõ, chỉ vào chữ phía trên, từng chữ từng chữ đọc cho Cố Khuynh Thành nói: ” thuốc tránh thai khẩn cấp!”
Thời điểm Cố Khuynh Thành nghe ba chữ “Thuốc tránh thai ” kia, sắc mặt biến thành có chút trắng.
Tứ Nguyệt lại mở ra rồi, từ bên trong lấy thuốc ra, nhét vào trong miệng, sau đó nắm lên nửa bình nước Cố Khuynh Thành uống còn dư, liều mạng rót vào trong miệng.
Có thể bởi vì rót quá mãnh liệt, chính mình bị sặc, sau khi cô ấy liều mạng nuốt nước cùng thuốc vào, mới kịch liệt ho khan.
Cố Khuynh Thành nhìn Tứ Nguyệt một loạt cử động uống thuốc, dùng sức nắm chặc quả đấm, cô vẫn đợi đến thời điểm Tứ Nguyệt ngừng ho khan, cánh môi có chút run rẩy, mở miệng, hỏi: “Tiểu Nguyệt, cô nói một người đàn ông, vẫn luôn cho một người phụ nữ uống thuốc tránh thai, là tại sao? ”
Tứ Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều ý tứ trong lời nói Cố Khuynh Thành, chẳng qua là cho là cô ấy nói mình, cho nên cười nói: “Còn có thể như thế nào, cảm thấy người đàn bà kia không xứng sanh con cho hắn chứ sao.”
Không xứng… tay Cố Khuynh Thành hung hăng mà run lên, làm đổ chén rượu bên tay mình, chất lỏng chậm rãi theo cái bàn đá cẩm thạch bằng phẳng chảy xuôi, sau đó dọc theo, tí tách nhỏ trên sàn nhà.
“Dứt khoát mà nói, người đàn ông kia chính là không thương người đàn bà kia, thuần túy chính là lấy thân thể của cô ta phát tiết, phát tiết đủ rồi, nên nghĩ tới biện pháp đuổi người đàn bà kia đi, cho nên anh ta là không thể nào muốn có con, tương lai chia tay, bẩn thỉu ướt át, nhiều phiền toái a! ” Tứ Nguyệt vừa nói, càng thêm khóc lên: “Một người đàn ông nếu là yêu một nữ nhân, ước gì cô ấy sinh cho mình rất nhiều đứa bé, sao có thể cho cô ấy uống thuốc tránh thai a!”