Mục lục
Hôn Sai 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 515. Thì ra anh đều biết (25)
Editor: Quỳnh Nguyễn

Đường Thời cũng không có tán gẫu lâu, liền đứng dậy cáo từ, thời điểm đi xe về công ty nhận được điện thoại của Lục Nhiên, nói ở hội sở Tây Nhị Hoàn tiếp đãi khách hàng từ nước Pháp tới, hỏi anh mấy giờ đến.

Đường Thời đáp lại một câu “Lập tức”, liền từ lái xe đến Tây Nhị Hoàn.

Đường ở thành phố thường xuyên tắc đường, bất quá Đường Thời đi vài Km lại ước chừng bốn mươi phút, chỗ đậu xe dưới đất của hội sở đã đầy, Đường Thời tùy ý dừng xe ven đường, sau đó liền bước vào hội sở.

Dựa theo tin tức Lục Nhiên gửi tới, Đường Thời dễ dàng tìm được phòng được bao ở hội sở, người phục vụ hội sở đang quỳ gối trên mặt đất, mùi Bích Loa Xuân lượn lờ.

Thời điểm khách hàng nước Pháp tới còn mang theo quà tặng nhỏ, trong đó có một ống nhòm do nước Đức mới làm ra, nghe nói cảnh tượng ở ngoài trăm mét đều có thể thấy rõ ràng.

Lâm Cảnh Thần có chút hứng thú, xuyên qua cửa sổ hội sở nhìn xung quanh bên ngoài, đột nhiên ống nhòm trong tay Lâm Cảnh Thần bất động một cái phương hướng, qua một lúc lâu sau anh ta mới quay đầu hô một tiếng: ” Anh.”

Đường Thời nghe thấy Lâm Cảnh Thần gọi, không có phản ứng chút nào, tiếp tục dùng tiếng Pháp lưu loát tán gẫu nói giỡn cùng khách hàng nước Pháp.

Lâm Cảnh Thần tiếp tục nhìn chằm chằm một hồi, xác định mình không nhìn lầm mới tiếp tục mở miệng kêu một tiếng: ” Anh, anh đoán xem em nhìn thấy người nào?”

Đường Thời hết sức chăm chú lời khách hàng nước Pháp, chỉ nhàn nhạt lườm Lâm Cảnh Thần một cái.

Lâm Cảnh Thần hướng về phía anh vẫy vẫy tay: “Là Khuynh Thành.”

Đường Thời nghe được tên này, mi tâm nhăn nhăn, nói một tiếng “Thật xin lỗi” với khách hàng nước Pháp trước mặt, sau đó đứng lên đi tới trước mặt Lâm Cảnh Thần nhận ống nhòm trong tay anh ta.

Lâm Cảnh Thần đứng ở bên cạnh anh chỉ vào một cái phương hướng nói: “Quán cà phê đối diện, cửa sổ phía đông, thấy không, là Khuynh Thành đi…”

Thời điểm miệng Lâm Cảnh Thần còn chưa trình bày rõ ràng vị trí Đường Thời đã xuyên qua ống nhòm trông thấy Cố Khuynh Thành, bởi vì hội sở và quán cà phê không phải mặt đối mặt cho nên anh cũng không có thấy rõ là người nào đối diện cô.”

Khách hàng nước Pháp có thể nghe được rõ ràng một chút Trung văn, cho nên cũng đi lên phía trước tò mò hỏi một câu: “Khuynh Thành là ai?”

Lục Nhiên đứng ở bên cạnh cười, dùng tiếng Pháp trả lời: ” Đường phu nhân.”

” Đường tiên sinh thế nhưng có vợ rồi hả? Không biết có thể thấy Đường phu nhân hay không?” Khách hàng nước Pháp vô cùng lễ phép xin ý kiến hỏi một câu.

” Đương nhiên.” Đường Thời cầm ống nhòm trong tay đưa cho khách hàng nước Pháp, Lâm Cảnh Thần đứng ở bên cạnh, giúp khách hàng nhắm ngay phương hướng Cố Khuynh Thành, miêu tả đơn giản bộ dạng cùng quần áo Cố Khuynh Thành một lần.

Sau khi khách hàng nước Pháp tìm được Cố Khuynh Thành không chút nào che giấu tán thưởng một câu: “Đường phu nhân quả nhiên xinh đẹp.”

Đường Thời nhếch môi, tự nhiên thanh thản nói một câu: “Cảm ơn.”

Sau đó mở miệng xin lỗi với khách hàng nước Pháp: “Xấu hổ, tôi đi xuống một chuyến.”

Nói xong liếc Lục Nhiên và Lâm Cảnh Thần một cái, ý bảo bọn họ chiêu đãi khách hàng nước Pháp, sau đó liền cầm áo khoác trên giá áo bên cạnh đi ra ngoài.

Đường Thời băng qua đường đến gần quán cà phê mới nhìn rõ người đối diện Cố Khuynh Thành là ai.

Anh đứng ở chỗ không xa nhìn chằm chằm hai người mặt đối mặt trong cửa sổ một hồi, sau đó giẫm chận tại chỗ, hướng về phía trong quán cà phê tiến vào.

Chương 516. Thì ra anh đều biết (26)

Đẩy cửa ra, tiếng nhạc du dương uyển chuyển lọt vào trong tai, người phục vụ nhìn thấy Đường Thời, đáy mắt loé lên một tầng kinh diễm vài phần vui sướng đón chào: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?”

Đường Thời giơ tay lên làm một cái động tác chớ có lên tiếng với người phục vụ, tùy ý chỉ bảng hiệu cà phê đánh dấu trên cửa hôm nay, sau đó liền khoát tay, ý bảo người phục vụ không cần đi theo mình, sau đó hướng về phía vị trí Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm ngồi đi đến.

Chỗ tựa lưng sô pha trong quán cà phê rất cao, giống như bức trường nhỏ, phân chia thành từng khối từng khối không gian nhỏ.

Đường Thời đưa lưng về phía Trần Mặc Thâm trên sofa ngồi xuống, vừa lúc có thể nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thấp trầm trầm sau lưng truyền đến.

” Đã nhiều năm như vậy, anh thủy chung nhớ rõ, lúc trước em nói với anh một câu kia, nói rằng… Thực xin lỗi, em phải gả cho Đường Thời.”

Ngón tay Đường Thời tùy ý đặt ở trên bàn nhẹ nhàng run rẩy, sau đó người phục vụ liền bưng cà phê cho anh: “Tiên sinh, cà phê của ngài.”

Đường Thời nhìn cũng không nhìn người phục vụ một cái, chỉ tập trung tinh thần nghe Trần Mặc Thâm phía sau nói.

” Em nói, đó là ước muốn từ nhỏ của em, em nhất định phải thực hiện, nói vinh hoa phú quý Cố Gia cần dựa vào Đường Thời chiếu cố.”

Sắc mặt Đường Thời có chút trầm thấp khó coi, tầm mắt trầm trầm nhìn chăm chú cà phê màu xám trước mặt.

” Lúc trước em nói em có ba nguyện vọng, gả cho Đường Thời, muốn hôn lễ phong quang nhất, còn có chính là có một đứa bé.”

Nguyện vọng… Nguyện vọng Cố Khuynh Thành anh cũng không biết, nhưng mà cái người đàn ông tên Trần Mặc Thâm này lại biết.

Vẻ mặt Đường Thời biến mất không còn một mảnh.

” Chờ anh nhìn thấy em có đứa bé, ước muốn triệt để viên mãn, anh liền triệt để hết hy vọng đi đuổi theo hạnh phúc của mình rồi.”

Ha ha… Thật đúng là tình sâu như biển, Đường Thời hít sâu một hơi, có chút nghe không nổi nữa, từ trong ví tiền móc ra tiền mặt màu đỏ đặt ở phía dưới ly cà phê, sau đó thời điểm anh mặt không chút thay đổi đứng dậy rời khỏi, còn nghe được phía sau truyền đến một câu: “Nếu thật là áy náy, vậy thì sớm sinh đứa bé một chút, để cho anh thoát khỏi em.”

Từ quán cà phê đi ra, Đường Thời cảm thấy tâm trạng mình lúc này không tốt, anh trực tiếp lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi xuống.

Vị trí ngừng xe của anh thật đúng là đúng dịp, vừa lúc có thể nhìn thấy Cố Khuynh Thành ngồi gần cửa sổ trong quán cà phê.

Cũng không biết bọn họ tiếp tục nói chút gì, hai người đều đã đứng lên, Cố Khuynh Thành đưa áo khoác tây trang cho Trần Mặc Thâm, càng chói mắt hơn là Trần Mặc Thâm vậy mà vươn tay như là sờ mặt cô.

Đường Thời giơ tay lên, trực tiếp tóm lấy thuốc mỡ mua cho Cố Khuynh Thành bên cạnh trực tiếp hung hăng hướng về phía cửa kính xe đập bể.

Bên trong xe vang lên thanh âm vật cứng đập bể cửa sổ. Ngay sau đó Đường Thời liền nhìn thấy Trần Mặc Thâm từ trong quán cà phê đi ra, xuyên qua kính chiếu hậu anh có thể nhìn thấy Trần Mặc Thâm chặn một chiếc taxi rời đi, mà Cố Khuynh Thành trong quán cà phê lại chậm rãi nằm úp sấp ở trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi chút đau thương.

Tại vì gả cho mình, vứt bỏ Trần Mặc Thâm nên đau thương sao?

Đường Thời dùng lực nắm chặt tay lái, cánh môi hết sức kéo căng, cảm giác cỗ ghen tuông dày đặc trong cơ thể nhanh chóng quay cuồng.

Thời gian dần dần trôi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK